Quý Nhân

Chương 70




Bởi vì sau khi thấy Viola chạy đi vì ngại ngùng sau khi phá hoại "chuyện tốt" của họ cho nên Lion cũng chạy theo muốn giải thích cho cô hiểu. Viola đâu biết cái hành động bỏ chạy của mình trong mắt Lion hoàn toàn khác. Anh nghĩ là cô khóc, là cô gen cho nên mới vội vàng chạy đi.

- Đáng chết!

Ánh nắng chói loá của buổi sáng khiến anh nhất thời đưa tay lên che mặt, nhanh chóng ngồi vào ô tô anh phóng như điên về căn cứ.

Ở trên lầu, Rose bần thần nhìn theo bóng anh từ trên cửa sổ. Nước mắt đã cạn, tình yêu của cô coi như đã chết.

- Nếu như đã đối xử với tôi như vậy thì đừng trách tôi vô tình!

--------------...------------------

Lúc Lion về đến căn cứ anh cũng không tìm thấy Viola. Anh đâu biết là cô đã đón taxi đến thẳng học viện trong tâm trạng tự trách bản thân vì làm kỳ đà cản mũi.

Liếc thấy Cater đang say ngất ngưởng nằm dưới sàn ngủ ngon lành anh liếc mắt chế giễu sau đó bước về phòng.

Có điều gì đó rất lạ! Tại sao phòng mình lại mở? Nhanh chóng bước vào phòng Lion giật mình khi phát hiện tủ rượu không biết từ lúc nào đã bị lệch qua một bên, lối đi xuống tầng hầm theo đó cũng lộ ra. Không chần chừ anh chạy như bay vào lối đi đó. Chỉ trong chốc lát đã có mặt tại căn phòng giam ấy.

Trống không! Người đàn ông đó đã biến mất. Dây xích bị cắt đứt vẫn còn dính máu. Vấn đề là làm sao ông ta có thể mở cánh cửa phía trên được? Không lẽ...

Tầm mắt Lion nhanh như tia chớp phát hiện ra một chiếc điện thoại. Nhanh chóng cầm lên không khỏi khiến anh sửng sốt! Đó chính là điện thoại của Viola.

Nắm chặt điện thoại trong tay đôi mắt Lion lạnh lẽo, xem ra mọi việc rắc rối cho anh rồi. Nếu như ngày xưa tận tay giết ông ta đi thì tốt rồi.

Anh phiền não dùng lực đấm vào bức tường khiến nó nứt ra một mảng, con mắt cũng bắt đầu biến thành màu đỏ.

Viola yêu qúy đã làm một "việc tốt" cho mình là thế này đây.

-----

Hiện tại trong lâu đài Dark Blood vốn đã ảm đạm nay còn ảm đạm hơn. Trên bàn ăn dài bày đầy đủ các loại thức ăn mĩ vị thế nhưng chỉ có ba người ngồi ăn. Một là Louis, người kia là vị bá tước kiêu ngạo Frank và còn lại là con gái ông ta tức vị hôn thê của hắn - Anna Green.

- Xem ra thần sắc của Vương đã khá hơn.

Frank không nhịn được mà châm biếm một câu. Vết thương trên tay ông ta đã lành lại không một chút dấu vết thế nhưng nỗi nhục ngày đó thì vẫn còn mãi. Hận không thể xé xác tên oắt con này thành trăm mảnh. Nhưng hiện giờ không thể làm thế được, con gái xinh đẹp của ông tương lai sẽ là hoàng hậu. Ông cần phải cẩn thận.

- Vết thương ở tay ông xem ra cũng đã lành.

Tao nhã nhấp một ngụm rượu Louis nhếch mép cười nửa miệng gợi lại cái nỗi nhục của ông ta khiến cho bộ ria mép kia như muốn dựng đứng lên vì tức giận.

Khốn khiếp! Frank tức giận nhưng phải dằn xuống. Hiện giờ tuy ông là người có ơn với Joy Miller nhưng hiện tại con người đó lại đang say ngủ dưới hầm mộ. Liếc mắt phát hiện ra Anna đang chăm chú nhìn hắn vẻ thẹn thùng của cô gái như mới lớn Frank nở một nụ sâu xa.

- Anna cũng đã tới tuổi lấy chồng. Vương nghĩ bao giờ chúng ta cử hành hôn lễ? Con gái tôi một lòng trung thành với người.

- Cha..

Anna xấu hổ khẽ giật áo cha mình. Làm vợ Louis chính là ước mơ của cô ta. Từ nhỏ theo cha đến lâu đài này đã bị Louis thu hút không thể nào dời mắt. Được làm vị hôn thê của hắn khiến Anna luôn hãnh diện. Nay cha đề cập tới chuyện cưới hỏi khiến cô ta háo hức không thôi.

Đặt ly rượu xuống bàn Louis nhàn nhạt nhìn hai cha con đối diện tỏ vẻ không quan tâm.

- Tại sao phải lấy cô ta?

Câu nói của Louis khiến ông ta tức giận đứng lên dùng tay đập xuống bàn, giọng nói rít lên:

- Sao người có thể nói như thế? Đó là người mà điện hạ quyết định làm vị hôn thê cho người đấy. CON GÁI TÔI SẼ LÀ VỢ, LÀ HOÀNG HẬU CỦA LOÀI MA-CÀ-RỒNG.

Ông ta tức giận đỏ bừng mặt, móng tay dài ra bấu vào mặt bàn trừng trừng nhìn Louis đang không có gì là quan tâm vẫn cứ tao nhã cắt thịt bò đưa vào miệng ăn ngon lành.

- Cha, cha bình tĩnh đi.

Anna hoảng sợ túm lấy tay cha mình cầu xin như ánh mắt buồn bã nhìn về phía Louis.

- Tôi nghĩ ông nhầm rồi!

Louis nở một nụ cười mỉa mai nhưng ánh mắt lại sắc lẻm như dao khiến Anna rùng mình.

- Cái gì?

- Việc cô ta là vị hôn thê của tôi....chưa bao giờ tôi đồng ý.

- Điện hạ đã ra lệnh như vậy lẽ nào người dám cãi lời?

Ông ta mất bình tĩnh chỉ muốn nhảy xổ vào vị hoàng đế trẻ tuổi đang thách thức mình.

- Ồ....có quan trọng gì? Nếu muốn thì đợi cha ta thức dậy rồi gả con gái của ngài cho ông ấy. Biết đâu ta sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ kế.

- Cậu....

- Xin Vương đừng nói hồ đồ như vậy._ Anna khóc lóc tội nghiệp.

- FRANK GREEN! đây sẽ là lần cuối ta bỏ qua cho sự vô lễ của ngài. Nếu như còn lần sau ta sẽ không nể mặt cha ta mà trực tiếp xé xác ông ra thành từng mảnh.

Louis lạnh lùng như tia chớp đến gần bóp cổ ông ta khiến ông hoảng hốt, chới với.

- Vương...xin đừng! Hãy tha cho cha em. Xin người.

Anna khóc lóc qùy xuống ôm chân Louis cầu xin khổ sở. Dẫu biết hắn lạnh lùng vô tình nhưng tại sao lại đáng sợ như thế này.

- Khôn..ng...không thể....đối..với ta..

Ông ta khó chịu phát âm từng từ đầy khó khăn, bàn tay Louis mạnh mẽ dùng lực làm ông ta khó xử. Nhếch một nụ cười nhạt Louis nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Frank đang dần mất đi sự sống một cách thích thú.

- Nên nhớ! Ta là Louis Miller đệ nhị...đừng bao giờ khiêu khích ta nếu không ta sẽ khiến ông phải hối hận.

Dứt lời buông tay khiến ông ta ngã xuống đất nghe cái "bịch" rồi ưu nhã rút chân ra khỏi vòng tay Anna bước ra khỏi phòng. Để lại vị bá tước chật vật đầy tức tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.