Quý Nhân

Chương 57




Mưa.

Hay là nước mắt của trời mây?

Khung cảnh thị trấn Minija điêu tàn chết chóc.

Những ngôi nhà đều đã sụp đổ, những cây cổ thụ trơ trụi cành lá, những xác người cháy đen la liệt trên đường phố.

Mưa rơi lất phất không thể dập tắt được những đám lửa lớn đang bốc lên rừng rực, và từng cột khói đen ngùn ngụt không ngừng tỏa lên không trung.

Giữa tất cả những hoang tàn thê lương ấy, Huệ Nha vẫn chậm rãi bước đi, ánh mắt trong veo của nàng hướng thẳng về phía trước, và trên tay nàng vẫn đang cầm bông Thủy Hồng Lan xinh đẹp.

Từng cơn gió lạnh xua tàn tro và khói bụi bay rợp không gian, bộ váy màu tím của Huệ Nha đã lấm lem những muội than, nhưng làn da nàng vẫn trắng hồng trẻ trung như không gì có thể vấy bẩn. Nàng vẫn chậm bước, như chẳng để tâm đến bất kì điều gì xung quanh.

“Huệ Nha!”

Chợt vang lên một tiếng gọi.

Huệ Nha dừng bước, từ từ quay người lại.

Đó là… Xuyên Sơn, người anh đầy máu và những vết thương! Anh đang cố gắng lê từng bước về phía nàng.

Huệ Nha khẽ chớp mắt. Mái tóc dài của nàng bay loáng thoáng trong cơn hàn phong.

“Huệ Nha… Em…” - Xuyên Sơn khó nhọc cất lời, dường như anh sắp kiệt sức rồi - “… em… đừng đi…”

Huệ Nha hơi nghiêng đầu nhìn Xuyên Sơn, nhưng rồi… nàng toan quay đi.

“Huệ… Nha…” - Xuyên Sơn chợt khụy ngã, một bụm máu đỏ thẫm trào ra từ miệng anh.

Huệ Nha hơi sững người lại, từ sâu thẳm trong trái tim nàng chợt le lói lên một điều, nhưng… nàng cũng không biết đó là điều gì nữa…

Xuyên Sơn gắng gượng đứng lên, anh lại tiếp tục bước về phía Huệ Nha với những bước chân ngày càng nặng nề.

Huệ Nha đứng lặng thinh, nàng đưa mắt nhìn Xuyên Sơn, lần đầu tiên ánh mắt nàng dừng lại ở anh lâu đến vậy, lần đầu tiên nàng không muốn rời mắt khỏi anh.

Mưa vẫn rơi. Khói lửa vẫn rừng rực. Tang thương. U uất.

Xuyên Sơn đã dừng bước trước mặt Huệ Nha, đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt nàng, ánh nhìn thiết tha ấm áp.

Nàng ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh những tia sáng thanh bình.

Huuuuu…

Một tiếng rít bất chợt vang lên, cùng lúc với sự xuất hiện của một đám sương đen tối!!

Xuyên Sơn quay người lại, trái tim anh giật một nhịp nặng nề… ngay phía sau lưng anh…tử thầnđang đứng đó!!!

Hắn, với đôi mắt đỏ rực, chiếc áo choàng là màn sương đen âm u tang tóc!!!

Vụt!

Bàn tay mục rữa đầy vuốt nhọn của hắn vươn ra và tóm lấy cổ anh… Hắn nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất…

Đôi mắt của Huệ Nha như bất động trước cảnh tượng ấy, bàn tay nhỏ bé của nàng vô thức nắm chặt lấy cành hoa Thủy Hồng Lan.

Tử thần, hắn quá mạnh, bàn tay hắn như một gọng kìm thép đang ngày càng xiết chặt hơn trên cổ Xuyên Sơn…

Đôi môi Huệ Nha như đang mím lại, và từ trong đáy mắt nàng dường như đang… ngấn lệ?

Những ngón tay của tử thần lạnh buốt… lạnh đến mức cháy bỏng da thịt… Xuyên Sơn cảm thấy đã thực sự hết hi vọng rồi… cổ họng anh như đang nát vỡ… hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí anh là gương mặt của… Huệ Nha…

Răắăc!

Tiếng xương gãy vang lên sao thật thảm khốc…

Tử thần vung tay quăng Xuyên Sơn sang một bên…

Biiịch!

Cơ thể Xuyên Sơn sóng xoài trên nền đất bụi, cổ anh đã… gãy…

Huệ Nha đưa đôi mắt ướt nhìn xuống Xuyên Sơn, đóa hoa Thủy Hồng Lan rơi xuống dưới chân nàng…

Tử thần lướt tới bên Huệ Nha, với dáng vóc cao lớn hắn phủ bóng tối lên nàng, giọng hắn vang lên vô cùng âm lãnh:

“Huệ Nha! Ngươi… là của… ta!”

Nàng không run sợ, cũng không phản ứng, đôi mắt nàng vẫn tập trung vào Xuyên Sơn…

Đôi mắt anh ấy vẫn mở… nhưng… sự sống trong đó đã không còn nữa…

Huệ Nha như vẫn muốn kiếm tìm… một chút hi vọng… nhưng… đã quá muộn rồi… đôi mắt Xuyên Sơn đã hoàn toàn đông cứng… vô hồn…

“Đi… cùng… ta!” - Bàn tay tử thần vươn ra hướng vào Huệ Nha.

Xeẹet!

Một tia chớp vụt lóe lên đánh thẳng vào tay hắn!

Tia chớp phóng ra từ một đám sương trắng vừa xuất hiện trên không trung!

Đôi mắt tử thần cháy rực, hắn giận dữ ngước nhìn lên.

Một thiên thần đang hiện nguyên hình, với đôi cánh trắng sải rộng! Chàng mang một vẻ đẹp hoàn hảo và cao sang, giọng chàng cũng đầy uy quyền:

“Huệ Nha là của ta!”

“Khốn kiếp!” - Tử thần rít lên, ánh mắt thêm rực lửa - “Cút ngay! Trước khi ta xé xác ngươi!”

Đôi mắt Thiên Thần sáng lên lấp lánh:

“Láo xược! Ta sẽ trừng trị ngươi, tên man rợ hèn kém kia!”

“Khôôông!!!” - Tiếng hét của Huệ Nha vang vọng vào không gian đầy tử khí.

Thiên thần và Tử thần cùng quay nhìn Huệ Nha… nỗi sợ hãi bao trùm cả hai sinh vật ấy… Huệ Nha đang biến đổi!!!

Đôi mắt nàng đã trở thành hai luồng sáng chói lòa, mái tóc nàng lấp lánh, và… một nguồn sức mạnh khủng khiếp đang bùng nổ từ trong cơ thể nàng, cùng cơn thịnh nộ:

“Ta không thuộc về các ngươi! Ta… sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.