Quy Luật Hấp Dẫn

Chương 32: Không Lễ Phép, Vô Giáo Dục




Khoé môi Tô Mặc Nhi giật giật, một giọt nước mắt, từ khóe mắt trợt xuống, nhưng vẻ mặt nàng lại bình tĩnh rất khác thường, nhàn nhạt hỏi, "Hắn, hiện tại ở đâu?"

Niếp Nghị không đành lòng nhìn nàng, trong chớp mắt do dự, mới ấp a ấp úng nói, "Chủ tử trúng tên độc, rơi xuống vách núi... Thuộc hạ đã xuống dưới vách tìm ba ngày ba đêm cũng không trông thấy tung tích của chủ tử..."

Tô Mặc Nhi lặng im không nói, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Một hồi lâu, ánh mắt nàng trống rỗng đứng dậy, lảo đảo một bước, chậm rãi đi về phía gian phòng.

Trong mắt Vân Phàm Nguyệt Bích cũng mơ hồ lóe lên nước, thấy vậy, sợ Tô Mặc Nhi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, vội vàng đi theo phía sau nàng.

Phong Dương ngồi yên dưới tàng cây hợp hoan, ngẩn người ra một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Lên tiếng hỏi, "Tam ca... Làm sao có thể... Đến cùng đã xảy ra, chuyện gì?"

"Lúc đánh trận cuối cùng, chủ tử thiết kế dẫn quân địch tới trên vách đá vây lại, nhưng không nghĩ rằng... Phong Mục theo chân bọn họ sớm đã có cấu kết riêng, khi đó bọn chúng đã tương kế tựu kế chủ tử." Lúc Niếp Nghị nói đến Phong Mục, dưới đáy mắt xẹt qua một tia hận ý thật sâu. Ngay cả thân phận vương gia của hắn cũng không để ý, nói thẳng ra tên của hắn.

"Phong Mục thừa dịp chủ tử không có chú ý, mà ở sau lưng chủ tử bắn lén một mũi tên. Ta... Ta không tới cứu chủ tử kịp, mà trơ mắt nhìn xem chủ tử rơi xuống về phía vách núi..."

"Tại sao Phong Mục lại ở đó?" Phong Dương kinh hãi, rõ ràng là Phong Mục bị Hoàng thượng cấm túc rồi mà, làm sao lại chạy đến chiến trường chứ...

"Lần xuất chinh này, bởi vì chủ tử còn bị thương không thể lên chiến trường, mà Hoàng thượng lại sợ lòng quân tan rã, cho nên mới đặc biệt mệnh cho Phong Mục đến làm giám quân." Niếp Nghị giải thích nói ra.

Đáy lòng Phong Dương đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc, hỏi ngược lại, "Lúc ấy ngươi không có ở bên cạnh Tam ca?"

"Trước lần nghênh chiến đó, thuộc hạ bị Phong Mục phái đi làm những chuyện khác, sau khi nghĩ tỉ mỉ lại, ta mới hiểu được, trước lần xuất phát đó, Phong Mục đã tính kế với chủ tử rồi." Niếp Nghị rất ảo não.

Hắn vội vã đi đến chiến trường, không ngờ lại chứng kiến một màn chủ tử rơi xuống vách núi, hắn âm thầm tránh thoát khỏi người của Phong Mục, lặng lẽ đi xuống dưới vách núi tìm kiếm, nhưng cuối cùng lại không có kết quả gì...

"Phụ hoàng biết rõ chuyện này sao?"

"Nếu như đã bẩm báo, có thể là được báo sau khi đánh xong trận chiến cuối cùng, bẩm báo cùng lúc lên hoàng thượng." Niếp Nghị suy đoán nói.

Theo tính cách của Phong Mục, đoán chừng trước tiên là sẽ tấu lên chuyện này, khiến cho lòng quân hoảng loạn, thì hắn sẽ có cơ hội chấp chưởng tam quân rồi!

Phong Dương tự nhiên cũng biết, nhưng hắn nghĩ không ra chính là, từ biên quan đến đế đô, chậm nhất cũng đã năm ngày, nếu thật sự như suy đoán của Niếp Nghị, thì như vậy, phụ hoàng chắc cũng đã sớm biết chuyện này!

"Niếp Nghị, chuẩn bị xe."

Hai người đang lúc nói chuyện, thì Tô Mặc Nhi đã từ gian phòng đi ra.

Nàng đứng ở trước cửa phòng, phân phó với Niếp Nghị.

Vẻ mặt Nguyệt Bích, Vân Phàm khó xử đứng ở sau lưng nàng không biết phải làm thế nào cho phải.

"Tam tẩu, ngươi..."

"Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài phủ." Tô Mặc Nhi nói rất nhẹ, nhưng chỉ nàng mới biết trong tim như bị cái gì đó hung hăng nghiền ép, đau đến co rút.

Không tìm thấy thi thể của Phong Đạc, nàng tuyệt đối sẽ không tin là Phong Đạc đã rời khỏi nàng!

Cho dù biết rõ, hắn trúng tên độc, lại từ vách núi rơi xuống, tỷ lệ còn sống cực kỳ nhỏ, nhưng nàng vẫn muốn đi tìm hắn.

"Tam tẩu muốn đi tìm Tam ca sao?" Phong Dương hỏi.

Thần sắc Niếp Nghị chấn động, thấy Tô Mặc Nhi khẽ gật đầu.

Đang lúc hắn muốn khuyên, đột nhiên thị vệ từ bên ngoài chạy vào Thủy Vân Các, vẻ mặt thương cảm nói, "Vương phi, không xong rồi! Hoàng thượng phái người đến truyền chỉ, nói, vương gia... Vương gia đã tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.