Quỷ Linh Tinh Quái Chi Đào Linh

Chương 15




Người của Điền gia muốn khuyên bảo cái gì, nhưng mà lại không biết nên nói ra như thế nào.

Luận về thực lực, Điền gia bọn họ xác thật kém hơn một đoạn so với Tiếu gia, cho dù đánh lên cũng chỉ là thêm thương vong mà thôi.

Tiếu Tử Kiếm đặc biệt lớn lối hướng về phía bên ngoài Điền gia đi tới, một đám người đi cùng hắn đều bảo vệ cho hắn ở giữa.

Điền Giai Di hướng về phía ba vị Thánh Hoàng của Điền gia hành lễ một cái, trong mỹ mâu thoáng qua vẻ quả quyết, liền theo Tiếu Tử Kiếm đi ra ngoài.

Người của Điền gia đều là đi theo ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tức tối, nhưng lại là không thể làm gì.

- Tốt lắm, chư vị không cần tiễn, lúc này chúng ta từ biệt, ngày sau lại hạ phối lễ, coi như là ta cưới hỏi Giai Di đàng hoàng!

Tiếu Tử Kiếm cố tình làm ra vẻ cười nói.

- Chư vị trưởng lão trở về đi thôi, các ngươi phải bảo trọng!

Điền Giai Di ẩn chứa vài phần lệ thủy nói.

- Ai, Tiếu Tử Kiếm nếu như ngươi không đối xử tử tế với Giai Di, ngày sau Điền gia chúng ta coi như là đánh hết không còn người nữa cũng phải hướng tới Tiếu gia các ngươi đòi một cái công đạo!

Điền Hữu Vi than thở nói.

- Ha ha, Điền gia các ngươi cũng phải có thực lực đánh tới mới được a!

Tiếu Tử Kiếm cười to nói.

Lời này của hắn đem người của Điền gia tức đến không nhẹ, có mấy người trẻ tuổi nhiệt huyết đều muốn xông ra cùng hắn tê sát một phen.

Chỉ là lại bị lão nhân ở bên cạnh gắt gao áp chế.

Đang ở lúc đoàn người Tiếu Tử Kiếm muốn rời đi, hai đạo nhân từ từ xa lướt đến.

Giang Thủy trấn có ai mà không biết phụ cận Điền gia đã trở thành cấm địa, ai cũng sợ có quan hệ với Điền gia mà bị dính líu.

Nhưng bây giờ lại có hai người không biết sống chết đuổi tới đây đều là để cho người khác chú ý.

- Hai tên Thánh giả mà thôi!

Trung cấp Thánh Hoàng ở bên cạnh Tiếu Tử Kiếm khinh thường nói.

- Đi thôi, cho dù Điền gia có cứu viện cũng khó chạy thoát một đường diệt vong!

Tiếu Tử Kiếm nói.

Điền Hữu Vi cũng nhìn rõ người đến, trong mắt hiện ra vẻ khó có thể tin, hắn lẩm bẩm nói:

- Kia... Người nọ hình như là nhị ca!

Lời này rơi vào trong tai Điền Giai Di đang bi thương để cho nàng cả người rung động, vội vàng hướng về phía người tới nhìn lại.

- Thật... Thật là phụ thân!

Trên khuôn mặt của Điền Giai Di chảy xuống dòng lệ kích động.

- Ngũ đệ, khuê nữ, ta trở về rồi!

Điền lão đầu từ rất xa đã nhìn thấy người của nhà mình tụ ở trước cửa, không nhịn được trường khiếu nói.

Điền lão đầu cùng Lăng Tiếu cấp tốc hạ xuống.

- Đúng là nhị ca!

Điền Hữu Vi lập tức kinh hô một tiếng, kích động mà nghênh đón.

- Phụ thân!

Điền Giai Di gọi to một tiếng, cũng lập tức nghênh đón.

- Cha của Điền Giai Di năm ấy là một trong tam đại trung cấp Thánh Hoàng của Điền gia, Điền Hữu Trì Thánh Hoàng!

Tiếu Tử Kiếm tựa hồ nhớ ra cái gì đó, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng lên, nếu như Điền Hữu Trì trở về, thực lực của Điền gia lại tăng lên một tầng, đây nhưng là bất lợi đối với Tiếu gia bọn họ a!

- Không cần lo lắng, thực lực hôm nay của hắn chẳng qua là trung cấp Thánh giả, ta xem thọ nguyên của hắn đã bị hao tổn thật lớn, nghĩ đến là đã bị trọng thương mới dẫn đến tình trạng như thế này!

Trung cấp Thánh Hoàng kia ở bên cạnh Tiếu Tử Kiếm nhắc nhở.

Tiếu Tử Kiếm nghe được lời này thì an tâm hơn nhiều, chỉ là thấy thanh niên ở bên cạnh Điền lão đầu, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ đố kỵ chi hỏa:

- Nhìn một khuôn mặt tiểu bạch kiểm này có cái rắm gì dùng!

Điền lão đầu tái kiến thân nhân, lệ thủy trong con mắt chảy ra đầm đìa, tâm tình vô cùng kích động!

Một bộ phận người của Điền gia tuy nói là chưa thấy qua Điền lão đầu, nhưng mà ở bên trong tộc lại được nghe thấy sự tích của lão, biết lão là một trong những lương trụ của Điền gia, đồng thời cũng là huynh đệ của Điền gia gia chủ, hôm nay lão trở về đều là không nhịn được mà vui vẻ lên.

- Phụ thân, nữ nhi... Nữ nhi cho là không được gặp người nữa rồi!

Điền Giai Di khóc nói.

Điền lão đầu nhìn thoáng qua nữ nhi càng thêm xinh đẹp động lòng người, đem nàng ôm ở trong lòng nói:

- Hài tử, những năm này khổ cực cho ngươi rồi!

- Nhị ca, đây không phải là lúc nói chuyện, hôm nay Tiếu gia thế lớn, Tiếu gia trưởng tử Tiếu Tử Kiếm bức Giai Di làm thiếp cho hắn, bằng không liền diệt Điền gia chúng ta!

Điền Hữu Vi mở miệng nhắc nhở.

- Khốn kiếp!

Điền lão đầu đột nhiên đại nộ quát lên.

Vợ lão mất sớm, nữ nhi liền là mệnh căn của lão, mà Điền gia lại là gia tộc của lão, bị người khác đến nhà bức bách như thế thì như thế nào lại không giận được.

Tiếu Tử Kiếm mang theo nụ cười hướng về phía Điền lão đầu nói:

- Nhạc phụ đại nhân ngươi trở về rồi, cái này vừa đúng lúc, ta còn muốn cùng ngươi bàn bạc một chút chuyện gả Giai Di cho Tiếu gia chúng ta.

- Ngươi chính là tử tôn của Tiếu Thái Công sao? Đúng là rất tốt, lúc trước Tiếu Thái Công còn được ta nhiều lần chiếu cố, không nghĩ đến hôm nay lại bức bách Điền gia ta, ngươi mau trở về nói cho Tiếu Thái Công biết, nói Điền Hữu Trì ta đã trở về rồi, nhìn hắn còn dám đánh chủ ý lên Điền gia chúng ta hay không!

Điền lão đầu hư trương thanh thế nói.

Thực lực của lão đã giảm nhiều, căn bản không thể nào cùng với bất kỳ Thánh Hoàng nào gọi nhịp, vì vậy muốn thừa dịp lấy dư uy trước tiên đem bọn họ hù dọa.

- Ha ha, nhạc phụ đại nhân tiện nghi của ta, lấy thực lực bây giờ của ngươi chỉ sợ tiểu tế (con rể) cũng có thể đem ngươi bắt lại rồi, còn cần Thái Công nhà ta xuất thủ sao?

Tiếu Tử Kiếm cuồng vọng cười nói.

Điền lão đầu bị tức đến gần chết, lão vừa muốn ra tay nhưng lại có một người so với lão nhanh hơn một bước.

Một đạo tiếng bạt tai cực kỳ rõ vang lên ở bên tai mọi người.

Thân thể gần hai trăm cân của Tiếu Tử Kiếm bay ra ngoài giống như là đạn pháo, mấy cái răng cũng văng tung tóe mà đi, một ngụm máu tươi vẩy ra, quả nhiên là chói mắt chí cực.

Ai cũng không ngờ tới lại có người bình thình lình xuất thủ, hơn nữa khiến cho rất nhiều Thánh Hoàng cũng phản ứng không kịp.

Người của Thánh giả từng cái đều chưa phản ứng lại được, vẫn đang ở trong sững sờ.

Mà người của Điền gia cũng đồng dạng như thế, bọn họ cũng ngốc trệ mà nhìn người thay Điền gia bọn họ xả một ngụm ác khí này.

Chỉ thấy một gã thanh niên nhân thần phong tuấn lãng trên khuôn mặt mang theo nụ cười hòa nhã, cầm trong tay mỹ nữ phiến, dáng vẻ có chút tiêu sái phiêu dật, để cho người ta có một loại thân quen không hiểu.

Điền Giai Di cũng chú ý tới người trẻ tuổi này, nhìn cái vẻ mặt tự đắc kia nhất thời có một loại hảo cảm tràn lên đầu:

- Nam nhân thật tuấn lãng!

- Tử Kiếm ngươi làm sao rồi?

Trung cấp Thánh Hoàng kia tạm thời không muốn đi phiền toái Lăng Tiếu, mà là đem Tiếu Tử Kiếm đỡ dậy hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.