Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 6




“Chậc chậc,cậu nếu thích Thi Thi, tại sao ngày nào cũng chọc cô ấy không vui?”Tôi tò mò nhìn hắn một cái, “Chẳng lẽ giống như trong manga. Cậu trai thích trêu cợt cô bé mình thích ?”

“Ngớ ngẩn.” Hạ Phi cực kỳ nghèo từ ngữ ném ra hai chữ này xong, liền chạy chậm đến sân bóng, giống như là phát tiết .Khụ, tôi vẫn cảm thấy kỹ thuật dẫn bóng của hắn rất giỏi.Nhất là khi làm xong động tác giả, khóe miệng hắn cong lên nụ cười nắm trong tay toàn cục .Còn rất đẹp trai , tôi không tự chủ than thở một câu, nếu tên này tính cách khá hơn chút nữa, đoán chừng người theo đuổi hắn cũng sẽ không ít như vậy.

Bất quá nữ sinh lớp mười, còn chưa cấp bách như vậy, mỗi ngày vẫn rất ngây thơ liếc mắt đưa tình, mức độ cuối cùng chính là nắm tay, tư định cả đời .Bất quá phải xem phong cách trường học , nếu phong cách trường học bất chính, vậy yêu sớm là nếp sống tiêu cực lấy bội số tốc độ sinh trưởng. May mà tôi hiện tại học cao trung ,vẫn nghiêm cấm bàn chuyện yêu đương.Cái nội quy trường học này mặc dù không có ngăn cản những tên dũng sĩ có can đảm làm liều mà được lợi, nhưng vẫn đem không ít tình cảm say đắm vừa nảy sinh chặt đứt từ trong trứng nước. Lại nói, lúc ở cao trung , hình như là có một ánh mắt của bạn nữ hướng về phía Hạ Phi cạn tàu ráo mán một hồi . . . . .

“Này, cùng nhau chơi một trận không?” Hạ Phi quăng bóng về phía tôi, ý bảo tôi ném bóng ba điểm.Tôi vuốt da bóng rổ bằng nhựa , ngửa đầu liếc nhìn cái rổ.Lúc vừa mới bắt đầu học chơi bóng rổ, năm giờ chiều mỗi ngày trên TV đều chiếu hai tập ‘cao thủ bóng rổ’.Khi đó tôi liền mê bóng rổ, cảm thấy động tác kia thật sự là đẹp trai đến vô pháp hình dung.

Nhưng ngại chiều cao thân thể cùng cái rổ kém quá xa. . . . . . Đừng nói là úp rổ , dù chạy ba bước ném bóng đều có chút khó khăn. Cho nên tôi di chuyển mục tiêu tốt đẹp, đến ném bóng ba điểm.Thật ra thì ném bóng ba điểm cũng rất khốc, dĩ nhiên, cái này điều kiện tiên quyết là có thể ném bóng vào .Lúc chuyền bóng hay phải chuyền, nếu sống chết phải ném mà không nắm chắc, vậy thì quá không có tinh thần đoàn đội .

Tôi vừa suy nghĩ miên man, vừa ngắm chuẩn bảng rổ.Ừ, chính là cảm giác này, là góc độ này . . . . trái bóng được tôi ném ra, trên không trung vẽ nên một đường cung bay vào rổ.Ở dọc vành rổ xoay tròn sau một lúc hiểm hiểm tiến vào.”A, LUCKY.” Tôi đối với Hạ Phi làm cái động tác V.

“LUCKY? Cậu từ lúc nào cũng bắt đầu miệng đầy điểu ngữ vậy.” Hạ Phi có chút nghi ngờ nhìn tôi một cái. Tôi liếc mắt, hữu khí vô lực phiên dịch một lần, “À,vận khí tớ thật tốt .”

“Tiểu Xương.” Hạ Phi bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc đem quả bóng ném qua một bên, đứng ở trước mặt của tôi. Hắn hiện tại thân hình còn thấp hơn so với tôi 1, 2 cm,nhưng tôi biết, ba năm sau, người này sẽ giống như đốt cháy giai đoạn điên cuồng mà cao lên, thậm chí cao hơn tôi nửa cái đầu. Tôi khẽ cúi đầu, cùng hắn nhìn thẳng , Hạ Phi vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy đang đánh giá một trận ,cũng thu hồi khuôn mặt cà lơ phất phơ, một bộ đối đầu đại địch trừng mắt nhìn, “Sao vậy sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu từ sau kỳ nghỉ, liền trở nên có chút không giống với lúc trước.” Hạ Phi có chút do dự nói ra khỏi miệng, hắn vô ý thức dùng cổ áo thun lau mồ hôi, đôi mắt như hắc diệu thạch lóe sáng .Trong lòng tôi trầm xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ mình bị lộ.Tôi lúc đầu dứt khoát cùng anh Tô Văn lật bài, nói dối với hắn rằng tôi sau khi ngã bệnh mất đi ký ức,cũng là bởi vì tôi cảm thấy với trí tuệ của anh Tô Văn ,chừng rất nhanh là có thể phát hiện được tôi có cái gì không đúng. Cho nên còn không bằng thật sớm thêu dệt ra một lý do kém chất lượng, để ngừa hậu hoạn.

Tôi vẫn không nói cùng Hạ Phi chuyện mình xuyên qua thời không , một là bởi vì không biết nên làm sao cùng Hạ Phi nói, hai là bởi vì Hạ Phi tên này từ trước đến giờ qua loa, đối với chi tiết thật nhỏ cũng không đáng kể. Thật không nghĩ đến, Hạ Phi thần kinh thô như vậy cũng chú ý tới có cái gì không đúng! Chẳng lẽ hành động của tôi quá mức quỷ dị? Hay là tôi lỡ miệng đem chuyện tương lai nói ra . . . . .

“Cậu xem, bình thường cậu ghét nhất tiếng Anh , nhưng bây giờ ngay cả câu cửa miệng cũng biến thành tiếng Anh .”Hạ Phi vì chứng thật lời hắn nói, học khẩu khí của tôi nói một câu, “Good good study, Day days up!”

“A, tớ ngất. Cũng bởi vì cái này ?Khụ khụ, tớ gần đây đối với Anh ngữ đặc biệt cảm thấy hứng thú. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì giáo viên phụ trách tiếng Anh lớp tớ rất xinh đẹp .”

“. . . . . . Thật ?” Hạ Phi không có dễ lừa như tôi nghĩ . Hắn lập tức đưa ra ví dụ thứ hai , “Còn có, thái độ cậu gần đây đối với Thi Thi cũng rất kỳ quái.”

“Làm sao kỳ quái? Tớ bình thường không phải cũng như vậy sao.” Tôi chột dạ ho khụ khụ ,lau mồ hôi trán, bắt đầu nói qua chuyện khác, “Cái kia, nếu không trở về phòng sẽ trễ, tớ còn rất nhiều bài tập chưa làm.”

“Cậu đang nói dối.”Hạ Phi lời nói sắc bén vạch ra, hắn khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nói, “Điểm thứ ba, kể từ khi cậu nghỉ hè sau, thành tích học tập lại tốt lên thật . . . . . . không thể tưởng tượng nổi.Tớ đã hỏi các bạn học trong lớp cậu, bọn họ đều cho rằng cậu ở trong đây lớp học thành tích ít nhất có thể xếp trong top 10.Thành tích học tập của cậu, tớ luôn luôn hiểu rõ , làm sao cũng chưa từng thấy qua chuyện tiến bộ nhanh như vậy.”

“Cái kia. . . . . . Tớ bỗng nhiên minh mẫn, đầu óc thông minh phát triển . . . . .”

“Cùng cậu tiếp xúc ba năm rồi, tớ nếu như không nhìn ra cậu đang nói dối,cái anh em tớ đây thật đúng là vô dụng.” Hạ Phi trợn mắt nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng: cậu dám cùng tôi giả bộ ngốc tôi liền không khách khí. Cho nên tôi cúi đầu, thái độ nhận sai cực kỳ tốt đẹp nói ra,”Tớ sai rồi.”

“Sai chỗ nào?” Hạ Phi chỉ cao ngạo ngẩng đầu lên. Mà tôi giống như là gặp cảnh khốn cùng xấu hổ gãi cái ót, “Tớ sai rồi. . . . . . Tớ không biết cậu thích chơi trinh thám như vậy .Sớm biết năm ngoái nên mua cho cậu một bộ thám tử Conan làm quà sinh nhật.” Sau đó tôi bày một cái POSE,đẩy mắt kiếng trên sống mũi ,”Chân tướng chỉ có một!”

“Hồng Xương!” Hạ Phi thẹn quá hóa giận một quyền đập tới, “Cậu nghiêm túc một chút cho tôi !”

“Được rồi. Tớ nói, tớ nói.” Tôi giơ tay lên đầu hàng. Nhìn chung quanh sân bóng một cái ,bởi vì lúc trước tôi cùng Hạ Phi lớn tiếng,dẫn tới không ít người ghé mắt. Ở cái địa phương này cùng Hạ Phi ngả bài hiển nhiên không phải là quá lý trí . Cho nên tôi túm tay Hạ Phi,thần thần bí bí trừng mắt nhìn, “Đi, đi, tìm nơi yên lặng một chút .”

“Ừ?” Hạ Phi khuôn mặt quỷ dị biến thành màu hồng phấn, hắn cúi đầu nhìn một chút ngón tay tôi cùng hắn dắt nhau ,mím môi, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên ‘ ừ ’ một tiếng. Tôi chợt hiểu hiểu buông tay ra, rất là xin lỗi cúi đầu, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi gấp gáp, liền quên cậu khiết phích.”

“Cậu nói đi . . . Không có chuyện gì.”

“Ừ? Thật không thành vấn đề?” Tôi nghi ngờ nhìn Hạ Phi một cái. Hạ Phi là tên khiết phích hạn chế cùng người khác tiếp xúc ngoài da .Nhớ có một lần chúng tôi đi trên núi cắm trại, Hạ Phi chịu trách nhiệm vác bao quần áo, mà có một bạn nữ mến Hạ Phi đã lâu cứng đầu với ánh mắt tàn bạo ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng đưa ra móng vuốt xanh miết xoa bóp cho Hạ Phi. Ai ngờ Hạ Phi một chút cũng không cảm kích,đem ‘ hảo tâm ’ nữ sinh kia đẩy ra xa hơn ba thước ,sát khí văng khắp nơi nói, “Đừng chạm tôi, tôi khiết phích.”

Ừm,đây cũng chính là lý do tại sao Hạ Phi không có gia nhập đội bóng rổ của trường.Bởi vì hắn không muốn cùng cầu thủ khác có quá nhiều tiếp xúc thân thể .”Không có gì. Chúng ta đến . . . . . bên kia đi.”Hạ Phi vội vã đi ra phía trước tôi, thật giống như không muốn để tôi thấy được khuôn mặt hắn,hết sức tránh né. Tôi thở hồng hộc theo sát phía sau hắn, một đường tới bãi cỏ sân thể dục bốn phía không có một bóng người .

Lúc này, phần lớn học sinh đều trở về phòng , duy nhất vài người ở bên ngoài sân đang chơi bóng rổ,có rất ít người lưu lại chỗ này. Tôi cùng Hạ Phi sóng vai ngồi ở trên bãi cỏ, dưới ngón tay cỏ cây xanh tươi trát trát làm tôi ngứa ngáy, bốn phía tức thì bị hơi thở bùn đất vây quanh. Mỗi một hơi hô hấp là có thể ngửi thấy được hương bùn đất nồng đậm.

Tôi trấn định một chút, bối rối xem mình nên mở miệng như thế nào, bắt đầu nói từ chỗ nào.Cũng không thể nói thẳng: ‘ tớ đến từ năm năm sau, nên cậu mới cảm thấy hết thảy biểu hiện của tớ gần đây rất không giống nhau ’ sao? Kia Hạ Phi nhất định sẽ cảm thấy tôi đang đùa hắn. Người bình thường làm sao tin tưởng loại chuyện này chứ.Đổi lại tôi, tôi cũng sẽ không tin tưởng, nhưng kể từ khi đã trải qua hết thảy, tôi cũng từ một người theo chủ nghĩa vô thần, trầm luân thành tín đồ Thượng Đế .

“Thật ra thì ,chuyện này, nói rất dài dòng.” Tôi đau khổ gãi gãi đầu, trong lòng liếc Hạ Phi một cái, “Nếu không, tớ lần sau nói?”

“Cậu từ từ nói. Tớ không vội.” Hạ Phi vẻ mặt bình tĩnh nhìn tôi , trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Khá lắm,lại khi dễ tôi. . . . . . Biết rõ năng lực sắp xếp lời nói của tôi không tốt lắm, còn buộc tôi thẳng thắn nói ra.

Tôi giống như là bong bóng xì hơi,vô lực đem mặt vùi vào trong hai đầu gối ,”Ừm, được rồi. Vậy cậu tin có người ngoài hành tinh không?”

“Đừng lảng sang chuyện khác.”Hạ Phi cực kỳ tĩnh táo nói, “Không tin.”

“Vậy cậu tin Thượng Đế không?”

“Không tin.”

“Vậy chúng ta không có tiếng nói chung rồi.”Tôi thở dài một tiếng, làm bộ phải từ trên bãi cỏ đứng lên. Lại bị móng vuốt của Hạ Phi lôi trở về, “Chờ một chút.”

“Sao?” Tôi bất đắc dĩ bĩu môi, “Không phải là tớ muốn gạt cậu, nhưng chuyện này, chuyện này, nó thật sự là không thể tưởng tượng nổi, tớ sợ cậu không tin.”

“Tớ không tin Thượng Đế, không tin người ngoài hành tinh.Nhưng không có nghĩa là tớ không tin cậu.” Hạ Phi nói ra những lời này xong , cũng sửng sốt hồi lâu, mặt đỏ hồng như trời chiều đang từ từ hạ xuống.Tôi không nhận ra khác biệt, chỉ cho đỏ ửng mất tự nhiên trên mặt Hạ Phi là hiệu quả ánh đèn đặc thù .Nhưng lời hắn nói lại làm cho tôi suy nghĩ hồi lâu.

Anh em tốt. Cậu thật là rất có nghĩa khí .Thì ra ở trong mắt của cậu, tôi đáng được tín nhiệm như vậy , ngay cả hai nhân vật to lớn như người ngoài hành tinh cùng Thượng Đế hết sức quan trọng do văn minh loài người ghi chép cũng không sánh bằng một mình tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.