Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 4




Bởi vì muốn trọ ở trường, cho nên trước khi vào học một tuần lễ mẹ bắt đầu bảo tôi chuẩn bị đủ thứ như : chậu nước rửa mặt, khăn lông còn có bàn chải đánh răng.. vân vân. Chúng nó dưới bàn tay kỳ diệu của mẹ, được cô đọng thành tinh hoa, đều bị đựng vào một cái bọc vác trên vai.Cái bọc kia cũng không nhỏ, cao xấp xỉ tới nửa người tôi. Tôi vác lên lưng xong, chỉ có thể lấy tốc độ con rùa vượt khó bước đi .Anh Tô Văn cũng phải trọ ở trường, nhưng bọc của anh cũng không khoa trương giống như tôi vậy. Rõ ràng là cùng một cái kiểu dáng, tại sao trên lưng anh mang cảm giác tiêu sái, tràn đầy dáng vẻ thư sinh, còn với tôi nhìn qua giống như là đang tiến hành vận chuyển tốc độ chậm .

Thế giới này thật không công bình. Lại nói, tôi cũng không cách nào nghĩ ra, bác Tô nhìn ngang nhìn dọc,cũng chỉ có thể tính là thuận mắt, hoàn toàn không có cách nào đem ông cùng hai chữ anh tuấn này liên lạc với nhau.Nhưng con trai ông, bộ dáng lại anh tuấn tiêu sái. Hừ, tôi biết rồi, anh Tô Văn nhất định là kế thừa huyết thống tốt đẹp trên người mẹ anh.

Tôi đây thì sao? Tám phần là kế thừa cha tôi đi? Mẹ tôi trước kia còn thường vuốt ve chân mày của tôi còn liếc mắt đưa tình nói, “Tiểu Xương, con và cha con quả thực là từ một cái mô hình khắc ra .” Đáng tiếc tôi đã sớm quên cái bộ dáng người cha đoản mệnh kia ra sao rồi, nếu không còn có thể so sánh một phen.

Kể từ khi tôi và anh Tô Văn phân phòng mà ngủ, giữa chúng tôi càng ít nói chuyện .Có đôi khi tôi cảm thấy, tôi ở trước mặt anh Tô Văn, giống như là không khí không có chút cảm giác tồn tại nào.Anh Tô Văn đem người khác cách ly bên ngoài thế giới của anh ,cho nên không người nào có thể vào được nội tâm của anh, cho nên anh cũng sẽ không trải qua thương tâm mãnh liệt hay khổ sở. Nói như thế nào đây, dùng một câu nói khái quát, đó chính là cuộc sống như nước sôi.

“Anh Tô Văn .” Tôi đem ba lô thả vào trên mặt đất, dùng khăn lông lau mặt một tí, “Cái kia, vào cao trung anh là học trưởng của em.Anh muốn em gọi anh là học trưởng hay gọi là anh? Ha ha, thật ra thì em cảm thấy phải gọi là học trưởng mới có thể biểu đạt tôn kính của em đối với anh. Dĩ nhiên, gọi anh thì. . . . . .”

“Tùy .”

“A.”Tôi lập tức ngậm miệng ngồi vào ghế, không thú vị dùng cái quạt quạt ra gió.Anh Tô Văn tựa hồ cùng tôi một chút đề tài chung cũng không có, điều này thật sự làm tôi buồn rầu không dứt. Cái nhân vật mấu chốt nhanh mồm nhanh miệng như tôi, phát huy không ra uy lực gì.Thật sự là làm cho người ta thất vọng.

“Có phiền toái, có thể tới tìm anh.”Sau một lúc lâu, anh Tô Văn rốt cục đáp lời .Tôi lập tức xách cái thang đó leo lên, nháy mắt hỏi, “Em đây làm sao không biết ngượng chứ.”

“…..”Anh Tô Văn giống như nhìn thấu ngụy trang của tôi, nói trúng tim đen, “Em có ý gì không tốt ?”

“…… Anh, anh thật là tuệ nhãn thức anh hùng.Em biết rồi, đến lúc đó lỡ có phiền toái, em nhất định sẽ tới tìm anh.”

“Ừ.”Anh Tô Văn lại có không có nói gì, chỉ xuất ánh mắt trục khách với tôi .Tôi thức thời đi ra khỏi đại sảnh, hừ ,tiểu khúc lấp liếm của mình đã thất bại.

Kia là dãy trường học, đằng trước dãy trường có vô số thùng sơn vạch bóng rổ và đất đá xây thành cái bàn bóng bàn đơn sơ .Phía sau dãy trường học có thể trực tiếp mở đại hội thể dục thể thao , bãi tập 400m phủ kín vật thể .Cậy ngô đồng trên đường mòn công viên trường giăng xuống tảng lớn bóng râm,mùa hè nóng rang có gió nhẹ thổi quanh làn váy và tóc nữ sinh. Lúc trước khi tôi sống lại vẫn cho là trường học nghèo túng, là nơi bẩn thỉu, nhất là toilet lầu ba kia, có mùi . . . . .

Khụ khụ, lạc đề rồi.Tóm lại, hiện tại ở trước mặt tôi là cảnh tượng tốt đẹp, giống như một bộ tranh thuỷ mặc không dính bất kỳ tục khí .Bút tích thanh xuân tên là mùa hè, bút lông phác họa bên ngoài một ít.Năm năm trước tôi đây hoàn toàn không có thời gian đi thưởng thức những thứ này. Tôi rất nhanh cùng phần lớn học sinh mới tụ họp, mỗi người trên mặt đều mang mồ hôi, khuôn mặt ngây ngô lộ vẻ mờ mịt cùng đối với các loại kiêng kỵ tương lai. Giống như là một đám động vật nhỏ sắp tuyệt chủng co lại cùng nhau sưởi ấm .

Cho nên phần lớn người tay chân luống cuống đứng ở trước mặt bảng danh sách tìm kiếm tên mình , tôi đã quen việc tìm lớp mình.Trường học năm năm trước cùng trong trí nhớ của tôi có chút khác biệt, nhưng trên đại thể vẫn không sai biệt lắm .

Trong trí nhớ, Hạ Phi và Thi Thi phân cùng một lớp, tôi thì bị phân đến một lớp học hoàn toàn xa lạ .Bất quá lớp học cao trung cũng là tùy thành tích mà định, phải xem thành tích thi thử của bạn mỗi tháng. Cho nên hiện tại tôi chỉ là tạm thời làm ‘người cô độc’ một chút mà thôi. Nhưng vẫn hơi khó chịu, tôi thở dài, theo thói quen đẩy mắt kiếng trên sống mũi .

Thầy giáo ở trên bảng đen viết một hàng chữ cái lớn nhỏ như hạt gạo, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào thật ấm áp, làm cho tôi chỉ muốn. . . . . . An ổn gục ở trên bàn ngủ. Chờ một chút, tôi không thể giống như hỗn thế ma vương kiếp trước .Thật vất vả thi được vào trường điểm cao trung , không thể lãng phí vô ích cơ hội này . Mặc dù thầy giáo trên bục đang giảng những thứ mà trong kỳ nghỉ hè tôi đã chuẩn bị bài không dưới ba, bốn lần. . . . .

“Sao không có người giơ tay trả lời? Vậy để tôi xem xem,ừm, là em, trò Hồng Xương ,mời trò lên bảng giải bài này!” Bởi vì thầy giáo còn chưa nhớ kỹ tên học sinh mới chúng tôi , cho nên hiện tại ông chỉ tùy tiện từ phía trên danh sách gọi tên. Không biết nhân phẩm tôi đây ra sao, lại bị ông ta chỉ đích danh đầu tiên.Qua một lúc lâu tôi mới phản ứng lại, híp mắt lên bảng, một bên cầm lên phấn viết, gãi gãi đầu.

Ừm. . . . cái bài này quả thật có chút phức tạp. Nhưng đối với tôi á, vẫn chỉ là tầm tầm, nhưng dùng phấn viết làm cho tôi nhíu nhíu mày. Không sai, tôi chính là đặc biệt ghét thanh âm phát ra lúc phấn cùng tấm bảng ma sát .Cho nên tôi ở trong đầu tính toán xong một trận,trực tiếp ở trên bảng đen viết lên đáp án. Không có phương pháp tính, cũng không biết có đúng hay không, bất quá hẳn đáp án là chừng này . . . . đi.

“A, không tệ không tệ, đáp án chính xác. Trò này vừa nhìn ngay là biết trong ngày nghỉ đã chuẩn bị bài !Còn mấy trò khác?”Thầy giáo chợt gõ cái bàn, làm đám học sinh mới bị dọa tới kinh hồn táng đảm dậy thẳng sống lưng,mắt mở to như chuông đồng.Tôi đứng ở trên bục giảng, so với mấy người bên dưới cao hơn một đoạn, tùy ý quét một vòng lớp học này.

Ừm,một người để cho tôi lưu ấn tượng cũng không có. Thật ra thì từ lúc bắt đầu sơ trung ,trừ Hạ Phi cùng Thi Thi ra, tôi không có kết bạn với ai .Người càng lớn lại càng không dễ dàng kết bạn, thường xuyên đều không hợp nhau, ngoài mặt kề vai sát cánh, nhưng sau lưng không biết nói xấu nhau bao nhiêu lần.Cao trung kỳ thực rất hắc ám, tôi kéo kéo khóe môi, đi xuống bục giảng, đón nhận một chút ánh mắt tò mò, hoặc đánh giá.

Lúc này nếu như tôi POSE cái khiêu khích, vậy thì đẹp trai chết mất! Thôi thôi, nên trở về, tôi đây thế này, sao lại làm những thứ bát nháo kia?Cho nên tôi ngoan ngoãn đi xuống , mắt chết nhìn chằm chằm mũi chân. Trở thành tiêu điểm tư vị thật đúng là không dễ chịu, nhất là điều kiện tiên quyết bị buộc trở thành tiêu điểm.Tôi nhún vai, mắt nhìn thẳng vào cuốn sách toán học của mình ,bắt đầu toàn bộ phát huy sở trường của mình: ngủ mở mắt.Kết quả tiếng chuông vừa vang lên, hai bên bàn sách của tôi liền mọc ra hai tên tứ chi phát triển đầu óc sinh đôi, bọn chúng đem ánh mặt trời của tôi ngăn tới con kiến cũng chui không lọt.

Tôi âm thầm kinh thán một cái, hai tên này tuyệt đối là nhân tài nha, nếu là đưa đi làm người thủ môn ,tuyệt đối có thể có thứ bậc.Sau đó tôi liền buồn bực, tại sao hai thủ môn này chạy đến trước mặt của tôi, vẻ mặt hung thần ác sát nhíu chặt lông mày, sao giờ nghỉ mà nhìn chằm chằm tôi? !

“Đại ca của bọn tao muốn nói chuyện với mày.” Bọn chúng cuối cùng mở miệng, hơn nữa còn là trăm miệng một lời , ngay cả một âm cuối cùng cũng đồng thanh, sắc sảo giống như là đột nhiên bị cây kéo cắt bỏ .Cũng không biết bọn chúng vì để được cái trình độ này, luyện tập bao nhiêu lần . . . . . À khoan, sẽ có người luyện tập chuyện này sao?

Tôi mặt ngoài bình tĩnh, thật ra thì bên trong đã ói một tràng, đẩy mắt kính của mình ,vì diễn xuất phối hợp bọn chúng, tôi chỉ phải biết rõ còn cố hỏi, “Đại ca của hai người là ai vậy?”

Đối với hai anh em này tôi còn nhớ một chút, hai người bọn họ chính là tay sai của Tề Tử Hi.Chỉ cần ở trường học, là có thể thấy thân ảnh bọn chúng như hình với bóng , so sánh với bóng còn muốn chuyên nghiệp hơn theo sát bên cạnh Tề Tử Hi.Tề Tử Hi trong nhà rất có tiền , cụ thể làm sao có tiền tôi không xác định, nhưng mỗi ngày tan học đều có một chiếc BMW cực kỳ phong cách tới đón nó về nhà, a, thỉnh thoảng cũng sẽ có Mercedes-Benz. Dù sao cũng chỉ hai chữ, hủ bại.

Ba người bọn nó ở trong trường học đánh đá lung tung, chỉ cần không quá lớn chuyện, ngay cả thầy giáo cũng đối với bọn nó mắt nhắm mắt mở. Không có biện pháp, cho dù bạn có vô tội thế nào ,cũng không ngăn nổi người ta nhìn bạn thấy khó chịu a. Người từng bị bọn họ ngầm khi dễ , quả thực nhiều đến mức không đếm được,nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhịn.

Tôi hồi kiếp trước ,không có giao thiệp với ba đứa nó. Bình thường thấy bọn nó đi tới hướng tôi , liềnchạyxa.Thật không nghĩ đến lần này bọn nó chủ động xuất kích,chặn ngay bàn học tôi.Người ngồi cùng bàn vừa nhìn thấy không đúng, bộ dạng đã xun xoe bỏ chạy, ngay cả cái ghế ngồi cũng không thèm dẹp lên bàn.Tôi thở dài, mặc dù vừa bắt đầu sẽ không trông cậy vào người ngồi cùng bàn mới vừa quen biết có thể cho tôi cái trợ giúp gì, nhưng vừa nhìn bộ dạng nhanh chóng lao ra phòng học đó, làm trái tim tôi có chút băng giá.

“Đại ca bọn tao anh tuấn tiêu sái, phong lưu cũng không hạ lưu, phích lịch vô địch. . . . . .”

“Vào trọng điểm được không.” Tôi không nhịn được cắt đứt bọn nó.

Bọn nó tựa hồ cũng có chút bất mãn bĩu môi, “Đây là Tề Tử Hi yêu cầu chúng tao nói. Được rồi được rồi, dù sao đại ca của chúng tao bảo bọn tao tới hỏi mày.Bài kia mày là làm sao làm ra ? Mày chỉ viết một cái đáp án, quá trình đâu?

“. . . . . .” Khóe miệng tôi co quắp, không nghĩ tới vị Tề đại thiếu gia còn là một vị rất nhiệt tình yêu thương học tập .Làm một trận bát nháo như vậy, cũng chỉ là hỏi một bài tập mà thôi.

“Cậu ta không phải là có gia sư tại nhà sao, sao phải tới hỏi tôi.” Tôi vừa lầm bầm , vừa từ trong túi móc ra một cây bút máy, xoẹt xoẹtviết lên cuốn vở . Cũng may tôi đối với đề bài kia cụ thể còn nhớ, nếu không hai người trước mắt này đoán chừng là không đạt mục đích không chịu rời đi .

“Ừm,viết xong. Nếu là cậu ta xem không hiểu . . . . Có thể đi tìm người khác hỏi một chút .Tôi, tôi đi trước một bước .”Thừa dịp hai tên thủ môn cúi đầu nhìn công thức tính toán trên giấy như xem thiên thư,tôi xách cặp sách của mình, chạy ra khỏi tầng tầng vòng vây. Cũng không quản hai tên sinh đôi kia còn có lời gì chưa nhắn nhủ , liền chạy ào ra khỏi phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.