Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 3




Dương Thu Trì hỏi Vương Đông: "Ngươi đến Thuyền gia thương hành nạp thuyền bang bang phí cụ thể thế nào?"

Phàm là tội phạm bị bắt quy án đều có một tâm lí chung, đó là hi vọng có thể lấy công chuộc tội. Vương Đông này không không nằm ngoài lệ đó, nghe Dương Thu Trì đột nhiên hỏi đến chuyện bang phí, vội vã hồi đáp: "Hồi bẩm đại lão gia, ở những con sông lớn lớn nhỏ nhỏ vùng Xuyên Đông này, chỉ cần là người chèo thuyền đánh cá, thì đều là bang chúng của thuyền bang, án chiếu theo quy định mà nạp bang phí."

"Nếu như không nạp?"

"vậy, vậy thì sẽ lấy thuyền, hoặc bị đánh đòn."

"Đánh đòn?" Dương Thu Trì hơi kinh ngạc, đây là bang phái giang hồ hay là quan phủ nha môn chứ? Hắn lại hỏi: "Thuyền bang các ngươi làm điều xấu xa gì, ngươi có biết hay không? Nếu như ngươi có thể nói ra tin tức có giá trị, có thể lấy công chuộc tội."

Kỳ thật, Dương Thu Trì rất hiểu Vương Đông chỉ là một ngư dân phổ thông, cho nên điều mà hắn biết thì cha con Dư lão hán cũng biết. Quả nhiên, Vương Đông nhăn nhó mặt lắc đầu: "Tôi ngoài trừ nộp án phí định kỳ, những chuyện trong bang chẳng biết được gì cả."

Dương Thu Trì cúi người xuống, khe khẽ hỏi: "Vậy ngươi có biết vợ con của tri châu đời trước là Trầm Phong Tùng Trầm đại nhân đó là do ai giết không? Có phải là do thuyền bang các ngươi làm?"

Mắt Vương Đông hiện ra tia kinh khủng: "Tiểu nhân... tiểu nhân thật không biết a, chỉ là trước đó có nghe huynh đệ trong bang nói, vị Trầm tri châu đó quá thích gây rối, làm hỏng rất nhiều chuyện của chúng tôi, cấp trên đã chuẩn bị thu thập ông ấy rồi. Nhưng mà rốt cuộc thì làm như thế nào thì đó là bí mật, nếu như tiểu nhân có biết sẽ chẳng ở trên sông Ba này đánh cá đâu."

Đó chính là lời thật. Xem ra chuyện của thuyền bang này không phải một hai câu là tra ra cho rõ. Dương Thu Trì sai giải Vương Đông về nha môn, đồng thời thả Tôn lão tứ vô tội ra.

Dương Thu Trì trở vào đến nội nha, Tống Tình và Hồng Lăng nghe nói hắn đã phá xong án thây chết trôi, đều cao hứng phi thường. Hồng Lăng đương nhiên đưa ra tuyệt chiêu, làm một bàn đầy thức ăn ngon để đãi đằng khen thưởng bá tước đại lão gia của họ.

Tài nấu nướng của Hồng Lăng tuy giỏi, nhưng sau khi án vừa rồi phát sinh, Dương Thu Trì nhất mực lo suy nghĩ đến chuyện tra án, lại thương cảm Vân Lộ bị ép gả đi xa, chưa hề ăn uống bửa nào ngon, hiện giờ lại tràn đầy tâm sự nghĩ đến chuyện của thuyền bang, vốn không có khẩu vị gì, nhưng giờ chợt nếm lại món của Hồng Lăng làm, liền như quên hết mọi chuyện, ăn vội ăn vàng, luôn miêng khen ngon.

Thấy Dương Thu Trì ra vẻ phàm ăn tục uống như vậy, Hồng Lăng và Tống Tình đưa mắt nhìn nhau phì cười, Hồng Lăng nói: "Lão gia, lão gia từ từ ăn, không có ai giành với lão gia đâu."

Dương Thu Trì đang ngậm đầy họng nhai ngồm ngoàm, hàm hồ đáp: "Ta biết sẽ không ai giành ăn với ta, nhưng cái miệng này đang hận không được lập tức nuốt vào một lúc nhiều thức ăn ngon lành như thế này."

Hồng Lăng thấy Dương Thu Trì thích ăn món do mình làm, đương nhiên rất sung sướng, nói: "Lão gia, Hồng Lăng làm đồ ăn cho lão gia ăn vô số lần rồi, còn không ăn chán hay sao?"

Dương Thu Trì cười ha ha ôm choàng lấy Hồng Lăng, dùng cái mồm đầy dính đầy dầu mỡ hôn lên môi của Hồng Lăng một cái, bảo:"Đồ ăn do tiểu bảo bối Hồng Lăng của ta nấu, ăn bao nhiêu cho chán chứ! Ăn cả đời cũng không chán!"

Đôi môi hồng của Hồng Lăng bị Dương Thu Trì bôi dính đầy mở, nhưng lòng lại hoan hỉ phi thường, dịu dàng nói: "Lão gia thích ăn, Hồng Lăng sẽ nấu cả đời cho lão gia ăn.'

"Ngon! Quá ngon!" Dương Thu Trì nhai cái chân giò rào rào cười.

Cách cách cách... Keng keng keng...! Tống Vân Nhi dùng đũa gõ chén gõ bàn, hừ một tiếng bảo: "Ai! Đừng có buồn nôn như vậy có được không!"

Dương Thu Trì bật cười ha hả, dẫu cái môi dính đầy mỡ định đưa qua chỗ Tống Vân Nhi, khiến cô nàng hoảng hồn cười hăng hắc bỏ chạy, Dương Thu Trì lại hướng về phía Tống Tình, khiến Tống Tình hoảng sợ cười hi hi chạy loạn, nhất thời cả phòng đầy ấp mùa xuân.

Ăn cơm xong, Dương Thu Trì bắt đầu suy nghĩ chuyện Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu nói về vợ con của Trầm Phong Tùng bị thuyền bang giết chết rồi quẳng xuống sông Ba.

Sau khi nghe Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu nói đến tình huống này, Dương Thu Trì sơ bộ đề ra một kế sách, sử dụng thủ đoạn một ná bắn hai chim, chỉ phái Thạch Thu Giản đến tiệm buôn Thuyền Gia kiếm chuyện, nhân cơ hội đó bắt Lâm Tường, một mặt dựa vào đây điều tra ra sợi xích hạ lạc nơi nào để phá án Vương Đông giết Lý Hàm bao, mặt khác bức bách Lâm Tường khai ra tin tức bên trong của thuyền bang, để tiện phá án thuyền bang giết chết vợ con Trầm tri châu quẳng trôi sông cùng nhiều tội ác khác.

Chẳng mấy chốc sau, Dương Thu Trì đã nghĩ ra những bước cần phải làm tiếp theo để phá án. Hiện giờ đã giải quyết xong án thây chết trôi trên sông Ba, có thể tập trung tinh lực đối phó với thuyền bang rồi.

Căn cứ vào tình huống mà hắn nắm được, thì thuyền bang rõ ràng là một bang phái giang hồ hắc bang (xã hội đen), đối phó với tội phạm có tính chất xã hội đen này thì cần phải vô cùng cẩn thận, định ra mưu rồi mới hành động, một khi xuất thủ là phải trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn!

Hắc bang ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, nếu như lấy cứng chọi với cứng thì hắn nhất định sẽ thua thiệt, bởi vì không tìm thấy địch nhân ở đâu, do đó cần phải dẫn xà xuất động.

Dương Thu Trì an bài Thạch Thu Giản giả vờ gây sự để Lâm Tường đánh chết, sau đó bắt Lâm Tường... chính là bước đầu tiên trong mưu kế dụ rắn ra khỏi hang này, hi vọng nhờ đó mà sẽ khiến nhân vật lĩnh đạo cao cấp ở phía sau của Thuyền bang, hoặc là các quan liêu bảo hộ cho cho chúng ra mặt.

Trước hết, điều kiện tiên quyết là phải điều tra xem án giết vợ con của Trầm Phong Tùng có tồn tại hay không, như vậy là phải tiến hành khai quan nghiệm thi.

Dương Thu Trì trước hết hỏi các nha dịch ở trong nha môn, ấn chứng chuyện này có xảy ra, sau đó hỏi kỹ các ngỗ tác xử lý thi thể, biết được lúc đó khi tìm được thi thể của vợ con, Trầm Phong Tùng vì thương tâm quá độ mà điên luôn, không ai chiếu cố, bị đưa về quê nhà, và người ở quê ông ta chưa đến vận chuyển thi thể về, chỉ tìm mua hai chiếc quan tài chôn thi thể vợ con ông ta tại một khoảnh đất gần sông.

Chỗ chôn thi thể ở hạ du sông Ba, cách đó mười dặm, Dương Thu Trì quyết định ngày mai đi khám tra.

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi cùng hai nha hoàn Sương nhi và Tuyết nhi mang theo rương pháp y vật chứng dưới sự bảo vệ của Nam Cung Hùng và các hộ vệ và sự dẫn đường của các ngỗ tác chịu trách nhiệm chôn thi thể đến chỗ đã chôn vợ con Trầm chi châu ấy.

Dòng nước sông Ba chảy hơi xiết, cho nên thi thể trôi xuống hạ du mười dặm mới nổi lên rồi bị phát hiện.

Sự tình đã xảy ra mấy tháng rồi, khí trời nóng bức, Dương Thu Trì lo lắng thi thể đã hủ bại cao độ hoặc thậm chí đã hóa xương trắng, nếu là như vậy thì rất nhiều chứng cứ đã biến mất.

Đào mộ phần lên, được hai cổ quan tài một lớn một nhỏ. Mấy tên ngỗ tác mở nắp quan tài ra, một mùi hôi thối nồng nặc xông lên, thật là khiến người ta không có cách gì chịu được.

Người khác chỉ người một cái là nhíu mày tránh đi, còn Dương Thu Trì lại mừng thầm, vì có mùi hôi thối nồng nặc thế này, cho thấy thi thể chí ít vẫn còn ở giai đoạn thối rữa, so với xương khô ắt còn có nhiều mấu chốt hơn.

Chờ cho khí vị của thi thể tiêu tán bớt, Dương Thu Trì mang cái bao tay đặc chế để khám nghiệm thi thể do Phùng Tiểu Tuyết làm, chuẩn bị tiến hành kiểm nghiệm. Hắn trước hết kiểm nghiệm thi thể trong quan tài lớn.

Tống Vân Nhi theo hắn đến bên quan tài nhìn vào trong, thấy đó là một thi thể đã thối rữa cao độ, mặt mũi không còn gì, nếu như không phải từ áo quần mặc trên người, nàng quả thật không thể đoán ra đó là nam hay nữ.

Tống Vân Nhi chưa bao giờ nhìn thấy thi thể thối rữa cao độ như vậy, tình cảnh khủng bố ấy khiến nàng hoảng sợ nhịn không được hô một tiếng cả kinh.

Lần trước khi tra án Vân Lăng giết chết Vương điển sứ, khi khai quan nghiệm thây trong chùa, thi thể cũng hủ bại cao độ, nhưng lần đó là Liễu Nhược Băng đi cùng với Dương Thu Trì, chứ Tống Vân Nhi chưa hề đuổi theo kịp. Còn khi Tống Vân Nhi cùng đi với hắn khám nghiệm thi thể của tiểu thiếp Triệu Tố Lam của Vương điển sứ bị giết phân thây treo lên cây, tuy xác ấy cũng đã thối rữa, nhưng trình độ không quá như thế này, lại bị treo nơi hoang dã, khí vị không khó ngửi lắm.

Còn lần này, thi thể bị phong kín trong quan tài chôn dưới đất, khí vị thối rữa nhất mực bị phong bế trong quan tài, tuy đã mở ra cho nó tản đi một chút, nhưng mùi thối vẫn nồng nặc, khiến cho người ta không có cách gì chịu nỗi.

Tống Vân Nhi nhìn một hồi, liền cảm thấy mắt xốn xang rất khó chịu, lòng cả kinh lui ngay mấy bước.

Dương Thu Trì quay lại hỏi: 'Sao vậy? Vân nhi."

"Muội... muội cảm thấy khí vị quá nồng, mắt nóng rang rất khí chịu."

"Mùi thi thể thối rữa có độc, muội qua bên kia trước, chờ một chút hẳn hay."

Thi thể thối rữa sẽ sản sinh khí lưu hóa, đó là một chất độc thần kinh, sẽ kích thích mô mắt, khiến cho mắt nóng rang, đau đớn và thị tuyến mơ hồ đi, thậm chí còn tác động lên đường hô hấp.

Vốn ra khi khai quan nghiệm thi thì cần đưa thi thể đến chỗ thông gió, tận hết khả năng thổi bay khí độc đi, sau đó mới tiến hành kiểm nghiệm. Nhưng do Dương Thu Trì quá gấp, thi thể này lại cao độ hủ bại, không thể di động, nếu không sẽ làm tan nát hết. Hơn nữa hắn đã quen với loại tác động này, do đó không chờ khí vị hoàn toàn tiêu tán, đã tiến tới tiến hành kiểm nghiệm. Tống Vân Nhi nhân vì không biết, cũng đi theo, kết quả là bị một vố khá nặng.

Dương Thu Trì tiếp tục kiểm tra, căn cứ vào sự chứng minh của các ngỗ tác, thi thể này chính là vợ của Trầm tri châu - Phan thị.

Kinh qua kiểm tra, phần đầu của thi thể có độn khí sang (vết thương gây ra do vật cùn nhụt), miệng vết thương hình bầu dục, chu vi có biểu bì bị thóat ra, xương sọ thụt vào có vết nứt, bờ rìa không quy tắt, có mấy vết rạn xương lan ra bốn phía. Trong khu vực rạn xương phát hiện một miếng xương sọ to và hai miếng nhỏ hơn.

Từ miệng vết thương mà xét, thì có thể sơ bộ đoán nó được gây ra do một loại đá trứng ngỗng gì đó đánh vào não tạo thành. Chỉ cần một vết thương này cũng đủ trí mệnh.

Phần đầu của hai thi thể tuy đã cao độ hủ bại, nhưng có thể nhìn nhận được hai đồ án hình ánh trăng được khắc trên trán, dường như đó là một chiếc thuyền, và theo như Chiêm Chánh Chiêm bộ đầu nói, thì đó là tiêu chí của thuyền bang.

Quả nhiên là thế, Dương Thu Trì mắng thầm, bọn thuyền bang này thật là ngông cuồng quá đáng.

Thi thể của Phan thị vợ Trầm tri châu có hơn mười vết đao lưu lại rõ ràng trên áo ở phần ngực, lớn nhỏ không đều, kinh qua ước lượng thì có ba loại kích cỡ, đều là vật ngọn đâm, như thế có thể sơ bộ phán đoán có ít ba loại hung khí đâm vào người chết. Do thi thể đã cao độ hủ bại, da thịt bên ngoài đã tan rữa, phần dưới áo quần chỉ có thể nhìn đại khái vết thương, muốn đoán định ra hung khí thì cần phải dựa vào dấu vết để lại trên áo quần mà thôi.

Phần chân không có vết thương rõ ràng. Sau khi cởi áo quần, da thịt đã thối rữa đối ứng vẫn còn phân biệt được miệng vết thương đối ứng. Dùng que thử cắm vào miệng vết thương thử độ sâu, đều cho thấy vết thương sâu đến trong lồng ngự, từ bộ vị tương ứng phán đoán, cho thấy tim, gan, tì, vị đều bị đâm tới hoặc đâm xuyên qua.

Từ màu máu đỏ bầm dính trên áo quần mặc cho thi thể có thể phán đoán, những vết thương bị đâm này có thể là sanh tiền thương (vết thương gây ra khi nạn nhân còn sống), cho nên mới gây ra sự xuất huyết lượng lớn và phạm vi rộng như thế, gần như khiến cho toàn bộ áo quần đều nhiễm hồng.

Nếu như chết rồi mới bị đâm, tuy vẫn có thể xuất huyết, nhưng do không còn nhịp tim và nhịp mạch máu nữa, huyết dịch đã ngừng lưu động, chỉ bị trong lực mà chảy xuống dưới, do đó lượng chảy ra rất ít, không thể tạo thành dấu máu trên diện rộng như vậy. Hơn nữa, nếu như vết thương hướng miệng lên trên, thường chỉ chảy ngược vào trong, chứ không trào ra bên ngoài.

Trong quan tài của em bé, thi thể cũng đã cao độ hủ bai, y phục dính đầy dấu máu, trước ngực sau lưng có vô số vết thương. Căn cứ vào kích cỡ vết thương trên y phục mà xét, thì rõ ràng cũng có ba loại vũ khí bất đồng đâm xuyên qua người một đứa trẻ chỉ vừa một tuổi!

Ba loại vết thương trên y phục của đứa bé phù hợp với thứ để lại trên áo quần Phan thị, cho thấy rất có khả nang ba người trước sau cùng đâm chết Phan thị và con nàng, sau đó còn dùng đá trứng ngỗng đập vào hậu não của Phan thị.

Nhìn thảm trạng này, Dương Thu Trì không nhịn được mắng một tiếng "súc sinh!". Chợt lúc đó hắn nghe sau lưng truyền lại tiếng khóc rưng rức, quay đầu lại nhìn, thì thấy Tống Vân Nhi đang đứng sau lưng sụt sùi.

Dương Thu Trì hỏi: "Vân nhi, cảm giác đỡ hơn chưa?"

Tống Vân Nhi gật gật đầu: "Những người ấy... những người ấy quả thật là hung tàn!"

"Đúng a, bắt được bọn chúng quyết không buông tha!" Dương Thu Trì hậm hực nói.

"Ca, huynh tìm được đầu mối của hung thủ chưa?"

"Căn cứ tình huống trước mắt, xem ra là do thuyền bang làm. Hung thủ rất có khả năng là ba người. Bọn chúng là ai, được ai chỉ sử vẫn còn chưa biết, nhưng mà ta nhất định sẽ tra ra cho rõ!"

"Dạ! Bọn chúng đối xử độc ác với một đứa bé như vậy, bắt được chúng, nhất định phải chặt ra vạn đoạn!"

Kiểm nghiệm thi thể đã cho thấy rõ, vợ con của Trầm Phong Tùng tri châu Ba châu đời trước đã bị người ta mưu sát một cách hung tàn. Đây là cơ sở của một vụ mưu sát, vì nếu như không tìm thấy thi thể, hoặc thi thể chứng minh không phải bị người khác giết, thì căn cứ để lập án trinh phá hiển nhiên không tồn tại. Còn hiện giờ đã khẳng định là bị người ta mưu sát, căn cứ cơ bản của tội phạm hình sự đã được xác định chắc chắn.

Khi Dương Thu Trì cùng mọi người trở về Ba châu, thì trời đã về chiều. Hắn quyết định lập tức đề thẩm chưởng quỹ Lâm Tường của Thuyền gia thương hành.

Ăn vội ăn vàng xong, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Kim sư gia và thiếp thân hộ vệ đến đại lao, bắt đầu bí mật thẩm vấn Lâm Tường.

Lâm Tường người mang xích sắt, cùm gỗ, đang ngồi ở trên đất phát sầu. Y biết bản thân đã gây họa, đánh chết cân ban của Trấn Viễn bá tước Dương Thu Trì, trong khi vị bá tước này chỉ là tri châu - một tiểu quan ngũ phẩm ở Ba châu thế mà được phong làm bá tước, khẳng định là có gốc gác rất to. Nếu như người trên của Thuyền bang không ra mặt dàn xếp cho y, y chết là cái chắc. Y đã nhờ tên người làm Long nhị đi tìm đại chưởng quỹ để cứu, nhưng nhất mực chưa có tin tức gì, thử hỏi y không phát sầu sao được.

Thấy Dương Thu Trì mang người tìm tới đại lao, Lâm Tường không biết là phúc hay là họa, sợ sệt bất an nhìn hắn.

Bọn cấm dịch nhanh chóng mời đại lão gia ngồi, dâng trà thơm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.