Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 46: Chương 46




- Ngươi muốn tìm đại sư luyện khí, hôm nay là không có cơ hội! Đứa nhỏ hừ một tiếng, nói: - Bất quá may mắn là ngươi gặp được bổn đồng tử, nếu ngươi không ngại, không ngại lấy ra vật liệu để ta giúp ngươi luyện chế!

- Ngươi cũng là luyện khí sư ư? Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn.

Đứa nhỏ ngửa đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: - Chuyện luyện khí nhỏ nhoi có gì khó khăn? Bổn đồng tử thiên phú dị bẩm, lại nghe nhìn dưới trướng đại sư thấm nhuần lâu như vậy, giúp cho ngươi nhất định là không thành vấn đề, bất quá tiền thù lao thì...

Dương Khai bĩu môi, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Đứa nhỏ này mới chỉ là tu vi Phản Hư Cảnh, mặc dù đúng thật là luyện khí sư thì có năng lực cao minh tới đâu chứ? Hắn tìm Tang Đức đại sư là muốn chữa trị bộ Tịnh Linh Trận cao cấp kia, chữa trị còn khó khăn hơn nhiều so với luyện chế... khẳng định đứa nhỏ này không có bản lãnh đó.

- Ngươi đừng đi a, coi thường người ta ư? Nói cho ngươi biết, bổn đồng tử là một luyện khí sư cấp Thánh, bỏ lỡ thôn này thì sẽ không có tiệm khác... ngươi đừng hối hận! Đứa nhỏ ở phía sau giơ chân múa tay nói, dường như cảm thấy bị Dương Khai làm nhục thật nặng.

...

Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày Dương Khai đều đi một chuyến tới chỗ Tang Đức đại sư bên kia, theo đứa nhỏ kia nói, tháng này đại sư đã mở cửa hai lần, vẫn còn lại một lần cơ hội cuối cùng, nhưng không biết thời gian cụ thể, cho nên Dương Khai chỉ có thể thử vận may mà thôi.

Đáng tiếc mấy ngày qua, Dương Khai vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Nhưng thật ra mấy ngày nay đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng hiểu biết đại khái đối với tình huống Thông Thiên Thành, cũng nắm giữ không ít về phong thổ nơi này.

Tính thời gian tháng này còn lại cũng không có mấy ngày, Dương Khai e sợ một ngày nào đó mình tới chậm bỏ lỡ thời gian đại sư mở cửa, hay là không có chen vào trong số mười danh ngạch kia, nên dứt khoát cũng không chạy loạn khắp nơi, mà đi thẳng tới trước nhà đại sư, định ngồi xuống giữ chỗ.

Hắn vốn nghĩ là mình tới đủ sớm, khẳng định sẽ chiếm được một vị trí tốt, nhưng khi đến nơi, Dương Khai mới biết mình nghĩ lầm rồi.

Ở trước nhà Tang Đức đại sư, không ngờ đã có không ít võ giả đang xếp hàng chờ.

Dương Khai nhìn thấy mà ngẩn ngơ.

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, hắn liền biết những người này khẳng định cũng có ý nghĩ giống như mình, cảm thấy tháng này còn lại không bao nhiêu ngày, nhưng còn có một lần cơ hội cuối cùng đại sư mở cửa, cho nên liền tới đây trước chờ đợi.

Hắn đếm cẩn thận, phát hiện những người tới chờ tổng cộng có chín người, nói cách khác, tính thêm mình là đủ số mười người.

Lập tức, hắn không nói nhiều, lặng lẽ đi tới đứng ngay ngắn cuối đội ngũ.

Đứa nhỏ quét sân kia dường như có hơi điên khùng, thấy nhiều người như vậy liền cực lực thổi phồng bản lãnh của mình, đề nghị những võ giả này giao vật liệu cho hắn, để hắn luyện khí.

Nhưng các võ giả ở chỗ này đều biết rõ bản lãnh của đứa nhỏ, nên mọi người đối mặt với đứa nhỏ nói luôn mồm cũng không nói một lời, mặc cho hắn nói ba hoa chích chòe cũng không ai phản ứng.

Dường như đứa nhỏ có chút tức giận.

Dương Khai khẽ cười nói: - Ngươi có thời gian khua môi múa mép ở chỗ này, không bằng ngoan ngoãn đi tìm vật liệu luyện tập, xem bộ dáng ngươi đi theo đại sư thời gian cũng không ngắn, chẳng lẽ đại sư không dạy cho ngươi phàm việc gì đều phải bước từng bước một, phải tránh theo đuổi quá cao xa không thực tế sao?

Đứa nhỏ lầm bầm nói:

- Ai cần ngươi nói nhiều, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn đi!

Bất quá bị Dương Khai giáo huấn như vậy, hắn ngược lại cũng ngượng ngùng dây dưa với các võ giả kia, quay người đi vào phòng trong, đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ như không thấy mọi người.

Võ giả tới nơi này đều là chờ đợi Tang Đức đại sư mở cửa, thỉnh cầu luyện khí, giữa mọi người với nhau cũng không quen biết, cho nên cũng không có người nào nói chuyện phiếm, đợi lâu nhàm chán liền khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tọa vận công.

Trước cửa nhà đại sư, cũng không ai dám tùy ý càn rỡ, tự nhiên không sợ sẽ bị người không có mắt tìm tới gây phiền toái.

Mà theo thời gian trôi qua, người đến chỗ này càng ngày càng nhiều.

Bất quá những võ giả tới sau vừa thấy đã có mười người chờ ở đây, phần lớn đều thất vọng lắc đầu, xoay người rời đi. Bọn họ biết quy củ của Tang Đức đại sư, tự nhiên hiểu rõ cho dù mình ở lại chờ cũng không được việc gì, chỉ có thể chờ đợi cơ hội lần sau.

Nhưng cũng có người sớm có chuẩn bị, lấy ra nguyên tinh muốn tìm mua vị trí của mười người bao gồm Dương Khai ở bên trong, lệ thường hiếm thấy thành công, nhưng có hai người sảng khoái giao dịch.

Những người muốn dùng nguyên tinh mua vị trí này đương nhiên cũng tìm tới hắn, nhưng Dương Khai đâu phải người thiếu nguyên tinh? Tự nhiên là lắc đầu cự tuyệt.

Đợi ước chừng hai ngày, cánh cửa phía trước bỗng nhiên mở ra, đứa nhỏ kia ngửa đầu ưỡn ngực đi ra, làm bộ ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: - Tháng này lần thứ ba luyện khí hiện tại bắt đầu, mời mười vị bằng hữu xếp hạng đầu theo ta đi vào!

Mọi người nghe vậy rối rít đứng lên. Chờ đợi lâu như vậy, rốt cục chờ đến lúc đại sư mở cửa lần thứ ba, mọi người đều cảm thấy thật xứng đáng, bởi vì Tang Đức đại sư luyện khí hiếm có thời gian, tuy rằng thu phí đắt một chút, nhưng bản thân quả thật tài nghệ điêu luyện, chỉ cần đưa ra yêu cầu là đại sư đều có thể thỏa mãn.

- Ha ha ha... Tới sớm không bằng tới đúng lúc a! Bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng cười ha hả, ngay sau đó một bóng người từ phía sau bắn vọt tới, vô cùng bá đạo vọt vào giữa đám người, nắm giữ một vị trí, khí thế cường đại kia cuốn lên cuồng phong khiến mọi người đều nhíu mày, lộ vẻ mặt không vui.

Nhưng sau khi dò xét tu vi của người đến, vẻ không vui đều biến thành kiêng kỵ.

Bởi vì người tới, rõ ràng là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Trong số mười người chờ ở đây, trừ Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ có một thiếu phụ là có tu vi này, những người khác là Đạo Nguyên nhất nhị tầng cảnh, tự nhiên không dám mở miệng đắc tội với hắn.

Người này mặc một thân trường bào màu tím, vô cùng chói mắt, ngược lại dáng người cũng khí vũ hiên ngang, nhưng trong ánh mắt nhìn quanh kia lại có một loại cảm giác ưu việt nồng nặc, dường như trong thiên hạ này không có người nào có thể lọt vào pháp nhãn của hắn.

Hắn phách lối hạ xuống chiếm giữ một vị trí, Dương Khai vốn xếp hạng phía cuối đội ngũ không giải thích được liền biến thành người thứ 11.

Tang Đức đại sư một lần mở cửa chỉ có mười danh ngạch, đứng ở vị thứ 11, chẳng phải là nói mình ngay cả tư cách đi vào đều không có, uổng công chờ đợi mấy ngày sao?

Dương Khai lập tức không vui, nhìn đứa nhỏ kia nói: - Tiểu đồng tử, chuyện này ngươi không quản sao?

- Cái gì cái gì, cái gì ta đều không phát hiện!

Đứa nhỏ kia ngửa đầu nói, con ngươi đều lật lên tới đỉnh đầu.

Mấy ngày trước Dương Khai gõ đầu hắn một cái, hiển nhiên hắn còn ghi hận trong lòng. Thấy Dương Khai ở vị trí cuối cùng bị người chen vào lọt sổ, hắn đang thầm khoái trá trong lòng, sao có thể ra mặt giúp Dương Khai.

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, nói: - Mắt ngươi mù à, người này chen ngang ngươi không thấy sao?

Đứa nhỏ cả giận nói: - Mắt ta rất tốt, mắt ngươi mới mù đấy!

Dương Khai cười lạnh nói: - Trước cửa nhà đại sư mà bá đạo như vậy, có còn đạo lý hay không?

- Đạo lý? Võ giả chiếm vị trí kia nghe vậy cười lạnh một tiếng: - Bổn tọa ở nơi này chính là đạo lý, ngươi muốn nói đạo lý với ta à? Ta nói đạo lý cho ngươi biết, ngươi nói ta chen ngang, có người nào nhìn thấy? Người nào thấy có thể đứng ra lớn tiếng nói với ta, Dư Nhạc Bình ta lập tức sẽ nhường lại vị trí này!

Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn chung quanh, chín người còn lại đều im thin thít, không nói một lời, dường như rất kiêng kỵ người tên là Dư Nhạc Bình này.

- Ta thấy! Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.

Dư Nhạc Bình hừ lạnh một tiếng: - Tự mình tới chậm cũng không cần cố ý gây chuyện, nếu còn dám bêu xấu bổn tọa có tin ta móc mắt ngươi hay không?

- Ngươi thử làm xem! Dương Khai quá giận nên cười, tên khốn kêu Dư Nhạc Bình này quả thực cũng quá không biết xấu hổ, rõ ràng là hắn tới chậm chen vào hàng, hiện tại ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng, Dương Khai còn chưa từng thấy người da mặt dầy như vậy.

- Tiểu tử muốn chết! Dư Nhạc Bình kia hiển nhiên cũng là người tính tình nóng nảy, vốn không nghĩ tới Dương Khai dám luôn mồm tranh chấp với hắn, trong lòng phẫn nộ bước tới một bước, tay biến thành trảo chộp về phía Dương Khai.

Công kích chưa tới, kình phong đã ập vào mặt, khí thế khiếp người.

Nhìn khí thế của hắn, dường như là thật muốn móc mắt Dương Khai, căn bản không có nhẹ tay chút nào.

Mấy võ giả thực lực hơi yếu một chút bị khí thế của hắn quét tới, liền biến sắc, rối rít thối lui.

Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là mắt lạnh nhìn đứa nhỏ kia nói: - Ở trước cửa nhà đại sư ra tay, ngươi cũng không quản ư?

Đứa nhỏ hừ một tiếng, nói: - Chuyện của các ngươi, tự mình giải quyết đi!

- Có ngươi câu nói này thì tốt rồi! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn lại Dư Nhạc Bình.

Dư Nhạc Bình vốn đang khí thế hung hăng bị hắn nhìn một cái như vậy, bỗng nhiên sinh ra dự cảm vô cùng xấu, cả người đều phát lạnh, nhưng hắn nghĩ lại mình chính là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ở trên Thông Thiên Đảo này trừ số ít mấy vị đại nhân kia có thể để cho hắn kiêng kỵ, ngoài ra còn có ai là đối thủ của hắn?

Cho nên chỉ hơi do dự một chút, chiêu thức trở nên ác liệt hơn.

Dương Khai giơ tay lên, tung một quyền đánh ra phía trước, nguyên lực cuồn cuộn giống như núi lửa yên lặng chợt bùng phát, uy năng cường đại khiến mọi người đều hoảng sợ biến sắc.

"Bộp..." Bàn tay to của Dư Nhạc Bình chộp trúng tay quyền của Dương Khai, trên mặt hắn lộ nụ cười gằn, đang định bóp nát nắm tay Dương Khai, bất chợt hắn kinh hãi phát hiện một lực lượng cuồn cuộn như biển gầm đánh úp lại, lực lượng cường đại này, với tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh của hắn lại không có sức ngăn cản, nguyên lực hộ thân giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời gay gắt, nhanh chóng tan đi, kế tiếp thối lui.

Lực lượng kia theo bàn tay, một đường đánh sâu vào chỗ cánh tay, dọc đường đi qua, quần áo vỡ nát, máu thịt vẩy ra, gân cốt chia lìa.

"Ầm..." Dư Nhạc Bình đang khí thế hung hăng liền giống như bị một ngọn núi lớn đụng trúng, nhanh như tia chớp bay ra ngoài, đánh thẳng vào góc tường.

"Oa..." Dư Nhạc Bình phun ra một ngụm lớn máu tươi, khí thế khoa trương đột nhiên ỉu xìu xuống, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

- Tay của ta! Ngay sau đó, hắn rống lên thảm thiết, phóng mắt nhìn tới, cánh tay hắn đánh về phía Dương Khai kia lại đứt từng khúc tét từng tấc, máu tươi dầm dề, xương đâm ra ngoài máu thịt trắng hếu, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.

Trong nháy mắt đứa nhỏ kia sửng sốt ngây người, chín người kia cũng tâm thần hoảng sợ, ánh mắt từng người nhìn Dương Khai đầy vẻ hoảng sợ.

Trước khi Dương Khai chưa ra tay thoạt nhìn cả người hắn vô hại, còn muốn đứa nhỏ chủ trì công đạo cho hắn, nhưng không nghĩ tới mới động tay một cái lại là hung tàn ác độc như vậy, chỉ một quyền đã đánh cho Dư Nhạc Bình là Đạo Nguyên tam tầng cảnh phế bỏ một cánh tay, mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Người này... hẳn không phải là đại nhân Đế Tôn Cảnh nào đó che giấu tu vi giả heo ăn lão hổ chứ?

Mỗi người trong lòng đều hiện lên ý niệm này; đứa nhỏ kia lại thoáng cái toát mồ hôi lạnh nhỏ giọt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.