Quỷ Cái Vận Đồ Prada (The Devil Wears Prada)

Chương 12




Tiết Lạc ngủ say đến mức không hề hay biết gì. Vậy nên khi cô tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài từ sớm đã nhuốm màu tối đen.

Kể từ sau khi xảy qua chuyện vượt quá giới hạn với Âu Thần Dương, cô quả thực chưa có một giấc ngủ ngon nào. Bình thường nếu không phải vì nhớ lại những cảnh xấu hổ đêm đó làm cho rối rắm, thì cũng là bị ác mộng hành hạ làm tỉnh.

Ngủ được... Thật là tốt!

Tiết Lạc ngồi dậy, thoải mái vươn vai một cái. Cô chớp chớp đôi mắt vài cái, tận lúc này mới nhận ra cô đang ở trong một không gian xa lạ.

Nơi này hoàn toàn không phải nhà của cô, như vậy đây là đâu?

Tiết Lạc đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Cô vội vàng vắt óc muốn nhớ xem bản thân trong lúc vô tình lại gây ra cái chuyện tốt gì.

Đúng rồi! Trước đó cổ cô bị trẹo. Cô đã đến bệnh viện. Ừm, là số bốn trăm lẻ sáu! Mà hình như cô chưa có khám bệnh thì đã ngủ quên mất tiêu a!

Aiz...

Tiết Lạc ơi Tiết Lạc. Ngươi rốt cuộc còn có thể tỉnh táo hơn được hay không? Đi khám bệnh cũng có thể ngủ quên, ngươi có phải là chê dạo gần đây chưa đủ phiền hay là không?

Tiết Lạc trong lòng hung hăng xỉa xói bản thân một phen. Bây giờ cô cũng mặc kệ mình đang ở chỗ nào, trước hết cứ phải rời đi khỏi mới có thể tính tiếp!

Vừa nghĩ, Tiết Lạc vừa nhẹ nhàng gạt cái chăn mỏng đắp trên người mình ra. Cô xuống giường, lấy túi xách đặt bên cạnh ghế dựa toan xoay người bỏ đi.

Chỉ là đi được một bước sau lại cảm thấy mình đi như vậy, hình như có chút không hợp lí lắm. Đã ngủ nhờ phòng người ta, nằm trên giường người ta, đắp chăn của người ta. Nếu như lúc này cô thực sự bỏ đi thì quả là quá vong ân bội nghĩa rồi!

Đúng a! Anh hùng có thể không cần tiền, nhưng lại không thể không giữ đạo nghĩa!

Tiết Lạc cảm thấy bản thân mình suy nghĩ đúng lắm. Liền quyết định không bỏ đi nữa. Cho dù thật sự muốn đi cũng phải cảm ơn người ta một tiếng.

Tiết Lạc đặt túi xách lại trên ghế dựa, ngồi xuống giường, đem chăn mỏng vừa rồi đắp trên người mình gấp thật gọn gàng, vuông vắn như miếng đậu phụ vô cùng dễ thương. Lúc này mới cảm thấy yên lòng, ngoan ngoãn ngồi chờ người nào tốt bụng đã cho cô ngủ nhờ.

Bên ngoài vang lên tiếng giày da lộp cộp càng lúc càng gần. Tiết Lạc ngồi trên giường dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh. Cô nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân đang dần dần tiến về phía này.

Bước chân của người đang đi tới rất nặng nề. Dường như là tiếng bước chân của một người đàn ông. Tiếng bước chân còn xen lẫn tiếng bọc nilon chạm vào nhau xột xoạt vô cùng vui tai.

Tiết Lạc nghĩ đến bản thân cô thế nhưng ngủ trong phòng của một người đàn ông. Hai gò má nhanh chóng đỏ lên thành một mảnh khả nghi.

Cô có thể nhớ lúc đó cô đang ngồi trên băng ghế chờ ngoài phòng khám. Sau đó mới ngủ quên. Nhưng khi thức dậy lại thấy bản thân đang ngủ trong một căn phòng xa lạ.

Như vậy có nghĩa là sau khi cô ngủ quên, có một ai đó đã thương tình ôm cô vào phòng. Mà người đó thế nhưng lại là một người đàn ông!

Aiz... Aiz... Thật sự là vô cùng mất mặt nha!

Gương mặt xinh đẹp của Tiết Lạc càng lúc càng đỏ bừng. Ngay cả vành tai cũng không thoát khỏi chịu chung số phận, từ từ phảng phất một màu hồng so với nhỏ huyết cũng không sai biệt lắm!

Tiết Lạc cúi gằm đầu xuống, thiếu chút nữa thôi mặt đã muốn dán vào ngực. Cô nghe tiếng cửa phòng lạch cạch hai lần liền mở ra. Nhưng cũng không tình nguyện ngẩng đầu, vừa ngại ngùng vừa chân thành nói.

" Thật sự vô cùng cảm ơn anh. Ngại quá, tôi đã làm phiền đến anh rồi!..."

Tiết Lạc nói nguyên một tràng. Thầm hận không thể đem toàn bộ những từ ngữ có thể bày tỏ lòng biết ơn chân thành đều muốn gom hết vào trong lời nói.

Cô nói đến khi cổ họng đều cảm thấy đau. Hai tay liền nâng lên ôm lấy cổ ho khụ khụ hai tiếng. Tận lúc này mới chịu ngừng lại.

Trong phòng ngay từ ban đầu một mực yên ắng đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp thật khẽ khiến mỗ mèo hoang nào đó càng ngượng ngùng cúi đầu không dám ngẩng lên.

Tiếng giày da trên sàn lần nữa di chuyển. Một lát sau trước mặt Tiết Lạc đã có nhiều hơn một ly nước ấm. Cô nhìn thấy bàn tay khẳng khiu, ngón tay thon dài cùng những khớp xương rõ ràng không kịp cảm thán liền nhận lấy ly nước. Khoé môi nhè nhẹ cong lên, lí nhí nói.

" Cảm ơn!"

" Tôi giờ mới biết cô ngoan ngoãn như vậy! Còn biết nói lời khách sáo nữa cơ đấy!"

Tiếng cười bên tai càng nghe càng rõ. Giọng nói nam tính trầm thấp đầy mê hoặc mang theo một tia trêu chọc cũng đủ thuyết minh tâm tình anh ta lúc này chính là vô cùng tốt.

Tiết Lạc ôm lấy ly nước ấm nghe lời nói không khỏi nhíu nhíu chân mày. Sau đó lại mím mím môi. Không hiểu tại sao cô cảm thấy âm thanh vừa nghe vô cùng quen thuộc. Hình như là đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Ừm... Có chút giống với... Thẩm Dật Phàm?

Tiết Lạc bị đáp án doạ sợ suýt nữa ngã ngửa. Cô không kịp suy nghĩ gì liền ngẩng đầu lên. Quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn thấy Thẩm Dật Phàm đang đứng khoang tay trước ngực, đôi mắt chăm chú nhìn cô còn mang theo ý cười thật sâu giống như đang cười cô là đồ ngốc.

Tiết Lạc tức giận đến mức muốn bốc hoả. Cô thế nhưng lại không nghĩ ra người đưa cô vào phòng chính là Thẩm Dật Phàm.

Bệnh viện trung ương không phải là địa bàn của anh ta hay sao? Chỉ có mình cô ngốc nghếch nên mới không nhận ra mà thôi!

Tiết Lạc ảo não thầm mắng bản thân. Vừa rồi cô rõ ràng có thể rời đi được rồi. Đạo nghĩa cái gì. Mặt mũi không còn thì nói cái gì đạo nghĩa chứ?

Nghĩ đến mình ngủ quên trên băng ghế đó rồi được Thẩm Dật Phàm ôm vào trong thì liền cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố to nhảy xuống giấu đi cho rồi!

" Sao vậy? Vì cái gì mặt mày đều nhăn nhó rồi, xấu muốn chết đi được!"

Thẩm Dật Phàm mở túi nilon lấy ra hai phần cơm, vừa đẩy một phần đến trước mặt cô vừa mở miệng trêu thêm một câu.

Tiết Lạc thở dài một hơi. Đạo nghĩa cùng mặt mũi đều không bằng cái bụng bị đói. Trước hết cô phải ăn mới có sức chống lại Thẩm Dật Phàm đáng ghét này.

Tiết Lạc trong lòng thầm nghĩ vừa đem hộp cơm trước mặt mở ra. Nhưng là vừa mở ra thì cô bị đồ ăn bên trong doạ cho lắp bắp. Tay cầm cái đũa chọc chọc vào rau xanh bên trong, mím mím môi liếc xéo đồ ăn đầy thịt cùng gan ngỗng béo ngậy thơm lừng trong phần cơm của Thẩm Dật Phàm.

" Tại sao đều là rau? Anh có mua lầm hay không vậy?"

Thẩm Dật Phàm gắp miếng gan ngỗng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa híp mắt hưởng thụ. Một bên lại lắc nhẹ đầu với Tiết Lạc.

" Đảm bảo không lầm!"

" Làm sao có thể chứ? Anh mua thịt, gan ngỗng cho anh mà lại không mua cho tôi? Anh tiếc tiền đến thế sao?" Tiết Lạc buồn bực công kích.

" Không phải vấn đề tiền bạc!" Thẩm Dật Phàm lại lần nữa lắc đầu, đôi mắt chuyển qua liếc Tiết Lạc, cười cợt nói tiếp " Người trẻ các cô vẫn thường ăn uống không có kế hoạch. Cô xem cô đấy, béo chết đi được. Cô có biết để bế cô vào được tới đây, xương sống tôi đều sắp gãy rồi hay không?"

" Cho nên?" Tiết Lạc cắn răng.

" Cho nên... Ăn rau đi!"

" ... "

Thối Thẩm Dật Phàm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.