Qủy Ba Ba

Chương 46




Thạch Lâm đột nhiên từ miệng hộc một ngụm máu. Tuyết Linh thấy thế, vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi:

- Thạch Lâm, chàng không sao chứ?

Gương mặt già nua của hắn đột nhiên bị rạn nứt. Hắn bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, thuật dịch dung bây giờ của hắn cũng không thể duy trì được nữa. Tức thì, gương mặt nam tử trẻ tuổi, tuấn mĩ vô cùng hiện ra trước mắt mọi người. Thạch Lâm gượng cười, khó khăn nói:

- Ta không…sao…Vân nhi…nàng có thể…hát cho ta…nghe thêm một…lần nữa…được không?…

- Hảo, ta hát cho chàng nghe. - Tuyết Linh khóc đến lê hoa đái vũ. Nàng nhớ khi xưa, nàng cũng thường hay hát cho hắn nghe như thế này. Tuyết Linh hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng hát:

- Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn sự héo khô. Hết độ rồi hoa mong đợi ai ? Hoa trách móc ai ? Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi. Một đời người phải khóc bao nhiêu lần nước mắt mới thôi rơi? Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ trái tim mới thôi tan vỡ ? (Hoa rơi - Lâm Tâm Như)

Thạch Lâm trên khuôn mặt vẫn là nụ cười dịu dàng nhìn Tuyết Linh. Vân nhi…đúng là Vân nhi của hắn rồi. Hít thở bắt đầu có chút không thông, ý thức càng lúc càng rời rạt. Nhưng hắn vẫn cứ cố chấp, tham lam nhìn Tuyết Linh.

Không lâu sau, bàn tay đang nắm chặt Tuyết Linh dần dần nới lỏng, ánh mắt hắn từ từ nhắm lại. Tuyết Linh hốt hoảng nắm lấy bàn tay của Thạch Lâm, càng lúc càng nấc nghẹn:

- Một đời người…phải uống…bao nhiêu chén…rượu mới…không biết…say?…Một đời người…

Chính là ngay lúc này, cơ thể Thạch Lâm từ từ hoá thành những đóm sáng nhỏ lấp lánh, tan rã bay đi. Trước khi biến mất hoàn toàn. Thạch Lâm vẫn mỉm cười dịu dàng nói:

- Vân nhi…ta…yêu nàng…

- Không, Thạch Lâm! Chàng không cần doạ ta như thế! KHÔNG!!! - Tuyết Linh mở to đôi mắt, cố gắng bắt lấy những đốm sáng chói mắt kia mà ôm vào lòng, cứ như làm như vậy là sẽ giữ được lấy hắn. Nhưng tất cả…chỉ là hư vô…

- Aaaa. - Tuyết Linh thống khổ hét lên. Nàng lại để mất hắn lần nữa…Lại để người nàng yêu thương nhất chết đi ngay trước mặt mình…Cái cảm giác này khiến nàng khó thở quá! Tim nàng đau như vỡ thành từng mãnh vậy. Nước mắt nàng càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn. Nàng bật khóc trên mặt đất như một đứa trẻ…

Ngọc Di tuy rằng không hiểu cái gì nhưng nhìn tình cảnh bây giờ của Tuyết Linh lại khiến nàng đau lòng.

Ngân Nhi quay mặt nhìn chỗ khác. Cảm giác bây giờ của Tuyết Linh…nàng đã từng trải qua. Thôi thì…cứ để cho nàng khóc cho thoã mãn đi. Khóc rồi nỗi đau sẽ vơi bớt phần nào…

Nguyên Phong đứng một bên nhìn nàng đau khổ, gương mặt tuy vô cảm vẫn chăm chăm nhìn nàng nhưng đôi tay hắn đã gắt gao nắm lại thành quyền. Móng tay đâm sâu vào da thịt làm cho huyết nhục mơ hồ.

Không lâu sau, đột nhiên tiếng khóc của Tuyết Linh nhỏ dần rồi dứt hẳn. Nàng vô hồn, loạng choạng bước tới gần Ngọc Di và Huỳnh Lưu, mỉm cười nói:

- Để ta khai thông cho hai người.

Nói rồi nàng đưa tay lên, một luồng sáng tím ẩn hiện trên tay nàng rồi biến mất. Lúc này, Ngọc Di cùng Huỳnh Lưu liền nhớ ra kiếp trước của mình.

Huỳnh Lưu giờ cũng có thể lý giải được nữ nhân mà mình hay nhìn thấy là ai. Nguyên lai, hắn chính là Đông Minh…Hắn cười khổ nhìn Ngọc Di nói:

- Ta vốn dĩ đã đưa ba người vào luân hồi, sắp xếp cho ba người rời khỏi chốn thị phi này, đầu thai vào một thời không khác. Nhưng thật không ngờ…nàng cuối cùng vẫn bị cuốn vào cuộc chiến này…

Ngọc Di nước mắt tuôn rơi, nàng nghẹn ngào:

- Chàng nói gì vậy? Ta ngược lại rất vui. Ta với chàng, cuối cùng cũng gặp lại được nhau. Ta thật sự rất hạnh phúc.

Tuyết Linh nhìn hai người họ ôm chầm lấy nhau, nàng khẽ mỉm cười. Lại dời bước, quay gót hướng Yêu Vương Tử Liên đi đến. Tỷ tỷ, Tử Vân đến tạ lỗi cho người đây.

- Tuyết Linh, ngươi muốn làm gì? - Ngân Nhi thấy Tuyết Linh như kẻ vô hồn bước về phía Tử Liên liền hoảng sợ, vội vàng kéo vạt áo nàng lại hỏi.

Tuyết Linh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ tay Ngân Nhi trấn an rồi lại tiếp tục bước tới.

Ngân Nhi đờ đẫn nhìn bóng lưng của Tuyết Linh mà lặng câm. Giờ phút này đây, ngay trước mặt nàng không phải là con bạn hay loi choi của nàng nữa mà là Bách Tử Vân trầm ổn của năm trăm năm trước! Thật khiến nàng…có chút xa lạ…

Tuyết Linh bước đến trước mặt Tử Liên nói:

- Tỷ tỷ, muội đến để sữa chữa lỗi lầm…

Tử Liên nghe vậy liền một trận cuồng tiếu. Nàng ta đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tuyết Linh:

- Tỷ muội? Năm trăm năm trước lúc ngươi giết phu quân ta, ta và các ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt!

- Tỷ tỷ, người nghe muội nói. Chúng ta là tỷ muội ruột thịt từ đá Nữ Oa mà sinh ra. Cùng với Thiên Đế không có chút quan hệ. Thiên Đế vì muốn chiếm lấy tỷ đã lừa bọn muội giết tỷ phu. Kế hoạch không thành, ông ta lại hãm hại luôn cả bọn muội. Mọi chuyện đều là do bọn người thiên gia gây nên. - Tuyết Linh bình tĩnh nói.

Lời nói của nàng không nhỏ, đủ để cho mọi người ở đây đều nghe được. Nhất tề, những yêu quái, binh lính trần gian và chư tiên đều bất ngờ, ồn ào hẳn lên.

Thiên Đế đến nước này liền cởi bỏ mặt nạ của mình ra, khuôn mặt ông ta lạnh lùng nhìn Tuyết Linh. Lại đối với các thiên binh truyền mật tin:

- Các ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy. Nàng ta đang bị Yêu Vương điều khiển, muốn chia rẽ chúng ta!

Lời nói đó truyền đến từng vị tiên làm cho mọi người đồng loạt an tâm. Bọn họ lại khinh thường nhìn Tuyết Linh. Bọn họ chính là không tin Thiên Đế là loại người như vậy.

Ngân Nhi đôi mắt hằn lên những tia tơ máu, đôi đồng tử co lại quét qua bọn thiên gia không biết xấu hổ kia. Nàng bây giờ thật sự muốn một nhát giết chết hết bọn họ. Nhưng vì Tuyết Linh, người thống khổ và căm hận đối vơi thiên giới nhất bây giờ là Tuyết Linh nên nàng sẽ chờ…chờ cho Tuyết Linh cùng nàng sát phạt bọn hỗn đãn này.

Tử Liên nghe Tuyết Linh nói xong, cũng không nhiều lời, vừa xuất kích, vừa nói:

- Nhiều lời vô ích. Hôm nay ta sẽ trả lại món nợ của phu quân cho các ngươi.

Chưởng phong mạnh mẽ của hai người giao nhau tạo thành một trận bão cát mù mịt. Trong trận bão cát đó, Tử Vân và Tử Liên vẫn đối đầu lẫn nhau. Tuyết Linh vừa giao chiến vừa nói:

- Tỷ tỷ, ở thời đại của bọn muội, tỷ phu đã tái sinh rồi. - Khỗng những thế tỷ phu còn là một quý tử của một tập đoàn lớn, dung mạo so với trước kia vẫn không hề thay đổi.

Tử Liên không quan tâm đến lời nói của Tuyết Linh mà cứ chăm chăm công kích nàng.

Không biết qua bao lâu sau, trận chiến giữa hai người cũng đến hồi kết thúc khi Yêu Vương Tử Liên một chưởng đánh vào ngự Tuyết Linh khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể Tuyết Linh từ từ ngã xuống mặt đất kia. Máu từ khoé miệng vẫn không ngừng chảy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.