Qủy Ba Ba

Chương 227: Phiên ngoại 10




“Phụ vương, phụ vương, Bảo Bối đã trở lại.” Tiểu Long Nhi vừa đến trước cửa Long Cung, liền nũng nịu lớn tiếng hét lên, sau đó vọt đi vào.

Lúc này Long Duệ còn đang uống rượu, không có nghe thanh âm Tiểu Long Nhi. Đến khi Tiểu Long Nhi chạy đến trước mặt mình, vẻ mặt hắn hoảng hốt, cuối cùng mới phát hiện là thằng bé.

“Bảo Bối, Bảo Bối……” Long Duệ vừa thấy Tiểu Long Nhi, liền khóc, ôm cổ Tiểu Long Nhi, áy náy không thôi, trên thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Long Nhi lên tiếng khóc lớn.

Tiểu Long Nhi ngây ngốc, nam nhân trước mắt này đường đường Long Vương? Phụ vương của bé? Như thế nào thất hồn lạc phách đến vậy? Yếu ớt như thế? Bé cũng không nhận ra.

Long Duệ thương tâm muốn chết, đều nói không được, hắn không dám nói cho Tiểu Long Nhi, mẫu hậu hắn đã chết, hắn bất lực, hắn thống hận a.

“Ô ô ô……” Ở trước mặt con, hắn rốt cuộc không thể che dấu đau xót, khóc giống như một tiểu hài tử.

Tiểu Long Nhi đành phải ôm đầu hắn, trong lòng do dự, có nên hay không nói cho hắn, mẫu hậu không có chết? Thời khắc mẫu hậu rơi xuống nước mình liền đem mẫu hậu đến nơi của Bộ tộc Kim Long?

Long Duệ không ngừng khóc a, khóc ruột gan đứt từng khúc, cuối cùng khóc xong rồi, hắn mới quyết định nói cho Tiểu Long Nhi, mẫu hậu hắn đã chết.” Bảo Bối, phụ vương có chuyện muốn nói cho con.” Nhìn Tiểu Long Nhi nhỏ như vậy, Long Duệ áy náy đau lòng, cảm thấy thực xin lỗi con cùng thê tử.

Tiểu Long Nhi nhìn hắn, ngẫm lại trước cho phụ vương nói đi, vì thế nhu thuận gật gật đầu.

“Bảo Bối, mẫu hậu con đã ch rơi xuống biển chết, thời điểm phụ vương gấp trở về, nàng đã chết ở dưới biển, không thấy thi hài. Phụ vương thực xin lỗi mẫu hậu con, thực xin lỗi con.” Do dự một chút, Long Duệ cắn răng, ngoan tâm, nói ra lời này.

Tiểu Long Nhi há to miệng, nhìn hắn.

Long Duệ nhìn con, lo lắng không thôi, đến ruột đều đứt.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Long Nhi quyết định nói, vì thế bé cười tủm tỉm đối vẻ mặt thương tâm của Long Duệ nói: “Phụ vương, Bảo Bối cũng có một chuyện muốn nói cho người.”

Long Duệ thấy Tiểu Long Nhi không thương tâm lại còn cười, có chút kỳ quái, lại có chút tức giận, nhưng, ngay sau đó, Tiểu Long Nhi ném một trái bom cho hắn.

“Phụ vương, mẫu hậu không có chết, nàng ở trong Kim Long tộc.”

Long Duệ há miệng thật lâu, không dám tin nhìn con của mình, đã lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Con, con nói là thật vậy chăng? Nàng còn sống?” Hắn lắp bắp hỏi.

Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm khẳng định gật gật đầu.

“Xú tiểu tử.” Lâu sau, Long Duệ thế này mới phục hồi tinh thần, vô thanh vô tức cho Tiểu Long Nhi một cái tát, mắng, sau đó biến mất không thấy.

“Ai nha, phụ vương, phụ vương, đừng nóng vội a.” Tiểu Long Nhi trước mắt không thấy người, thân thể nhỏ bé lập tức nhảy dựng lên, hô to gọi nhỏ, đáng tiếc Long Duệ nghe đến tin tức Tử Tô còn sống, lập tức chạy.

~*~

Bộ tộc Kim Long.

Tử Tô nằm ở ghế dựa, trên mặt có chút đăm chiêu, ở nơi này gần một tháng, nàng luôn luôn nhớ đến Long Duệ, nhưng nàng không có đi tìm hắn, tin rằng hắn nghĩ mình đã chết. Tiểu Long Nhi khuyên nàng trở về, nàng không phải không động tâm, chính là vẫn là có chút nhớ nhung không thông, cho nên không có trở về.

“Ai.” Hơi hơi thở dài một hơi, nàng xem phong cảnh xa xa, hắn có chuyện gì, nàng đều biết, Hồng Tuyến đã chết, hết thảy đều đã xong, nàng ngược lại nhớ về cuộc sống ở nhân gian, thật sự rất muốn quay về nhân gian a.

Lúc này, nàng không biết, Tiểu Long Nhi đã đem tin tức của nàng nói cho Long Duệ, mà Long Duệ đã đi tới nơi của nàng cách đó không xa, chính là khát vọng, vui sướng, cao hứng, khoái hoạt nhìn nàng, nàng hoàn hảo.

Long Duệ không dám lại đây, sợ sẽ kinh động nàng, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.

Không biết qua bao lâu, Tử Tô cảm thấy nhàm chán, liền đứng dậy, chuẩn bị đi về cung điện. Tiểu Long Nhi đi rồi, chỉ có một mình, ngày càng nhàm chán. Vừa mới chuyển thân, khóe mắt của nàng tựa như nhìn thấy cái gì, làm cho tận sâu trong lòng của nàng chấn động.

Đó là một nam nhân giấu mình sau núi giả, nhìn quen mắt như vậy, tương tự như vậy. Làm cho nàng lập tức liền không thể nhúc nhích, nháy mắt liền hiểu được chuyện gì.

Tránh sau núi giả Long Duệ cũng biết nàng phát hiện ra mình, đang do dự không quyết, không biết nên đối mặt nàng như thế nào. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không có đi qua.

Tử Tô do dự một chút, liền bước chậm chạp đi tới, đến khi đối diện trước mặt hắn.

Long Duệ nhìn thấy nàng lại đây, nước mắt lập tức liền rớt xuống dưới, nước mắt hắn chỉ có khi nhìn thấy nàng, mới có thể khinh địch rơi xuống như vậy.

“Anh đã đến rồi.” Một câu nhẹ nhàng, nàng thật lâu mới nói ra, mềm nhẹ, ấm áp.

Long Duệ chần chờ một chút, thật mạnh gật gật đầu.

Tử Tô mỉm cười, vươn tay, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng lau, ướt át, ấm áp, nước mắt. Chính là, càng lau càng nhiều.

“Tô nhi, ta thực xin lỗi em.” Đã lâu, hắn mới phun ra những lời này.

“Không quan hệ.” Nàng cũng nhẹ nhàng trả lời, tình cảm trong thế giới, vĩnh viễn không có ai sai với ai, có lẽ ngay từ đầu là hắn không đúng, nhưng về sau ai cũng không thoát được quan hệ.

Long Duệ thấy nàng dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, tiến lên từng bước, ôm lấy nàng, gắt gao, không bao giờ nguyện ý buông ra nữa.

Một lần nữa bị hắn ôm trong ngực, nghe hương vị trên người hắn, cảm thụ được ấm áp của hắn, nàng trong khoảng thời gian ngắn không nói gì mà chống đỡ, không biết nói như thế nào mới tốt

Không biết qua bao lâu, hắn vẫn là không có buông nàng ra, biết nàng nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra.

“Tất cả đều qua rồi.” Nàng xem ánh mắt hắn, nói.

Long Duệ tâm hơi vừa động, còn thật sự vô cùng, lại tràn ngập tình yêu nhìn chằm chằm nàng, không yên bất an nói: “Cho chúng ta cơ hội bắt đầu một lần nữa, ta sẽ yêu thương em thật tốt, nắm tay em, vĩnh viễn.” Đây là lần đầu tiên, hắn nói ra như vậy, giống như tiểu tử có mối tình đầu, mặt đỏ hồng, lần đầu tiên mặt đỏ không phải do uống rượu.

Tử Tô mặt đỏ lên, kỳ thật ngay từ đầu, có lẽ phải nói từ khi nàng ở bờ biển bị hắn xâm phạm, tất cả đều đã bắt đầu, vận mệnh của hắn là bất đồng đi, nàng không biết là may mắn hay là bất hạnh, đi trên một con đường không giống người thường, gặp gỡ một nam nhân như vậy.

Thấy nàng không nói lời nào, Long Duệ nóng vội, tưởng nàng tức giận, nàng oán hận, vì thế không khỏi vội vàng nói: “Ta không cần làm Long Vương, ta về sau sẽ đi cùng em, em muốn thế nào ta liền như thế ấy, em ở đây ta cũng ở đây, em về nhà, ta cũng trở về. Ta chỉ cần em, ta chỉ ở nơi nào có em, ta muốn vĩnh viễn đi theo em, em bỏ ta không xong đâu.”

Tử Tô thấy hắn mặt dày giống như da trâu bỏ không được, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng là có chút cảm động, cũng hiểu được lòng hắn. “Được rồi, anh có thể đi theo tôi, nhưng tất cả phải nghe lời của tôi.” Nàng nghĩ nghĩ, nói như vậy.

“Không thành vấn đề, lão bà đại nhân, ta hết thảy đều nghe lời em. Lão bà bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây, bảo ta làm gì cũng được.” Long Duệ lập tức vội vàng nói, sợ nàng sẽ đổi ý. (Văn Văn: đường đường là LV nhà ta bây giờ lại thành cái dạng này, em đảm bảo anh mà đi tranh cử chức hội trưởng hội PTT là thắng chắc, chú ý: PTT là hội sợ vợ anh àh =]]]])

“Ai là lão bà của anh a?” Tử Tô càng nghe, sắc mặt càng hồng, có chút ngượng ngùng không thôi, thậm chí không biết nói cái gì cho phải, đành phải thẹn thùng nói.

Long Duệ mừng rỡ, còn thật thà nói: “Em là lão bà của Long Duệ ta, kiếp này, chỉ có em, không, không, không, kiếp sau kiếp sau, không, là mặc kệ bao nhiêu kiếp, bao nhiêu đời, Tử Tô em đều là thê tử của Long Duệ ta. Dù em ở đâu, ta cũng đuổi tới nơi đó.” Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút v

“Được rồi, được rồi.” Thấy hắn càng nói càng thái quá, Tử Tô bị hù dọa, tay vội vàng bưng kín cái miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp.

Long Duệ rất là đắc ý, vui vẻ vô cùng, gỡ tay nàng ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng hôn lên miệng của nàng.

Tử Tô ngây ngốc, không có cách nào để phản ứng.

Chỉ có Tiểu Long Nhi cách đó không xa, vụng trộm nhìn cha mẹ của mình, cười đến toe tóet.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.