Quỷ Ám (The Exorcist)

Chương 36




". . . . . . Ừ." An Tâm Á thận trọng ứng một tiếng, cái hoàn cảnh này nhìn thế nào đi chăng nữa cũng rất quỷ dị, có chút dọa người.

Sắc mặt của người đàn ông này rất đen, cô nhìn kỹ một lúc, lại không nhìn nổi nữa, cảm giác mặt người này có chút quen thuộc, cô căng lớn mắt, không phải là chỗ lần trước Trình Quân Hạo tới cứu hai đứa sinh sao! ?

Mẹ nó, xong rồi, cái chỗ này cũng là một ổ sói.

Phó Vũ Hoàng vốn đối với người phụ nữ này có chút hứng thú, nhưng đối với loại tình trạng cô bị ném tới một cách khó hiểu như vầy, hắn rất không cao hứng, lại có cảm giác mình cũng như một con cờ trên bàn cờ.

"Làm sao cô lại tới đây?" Phó Vũ Hoàng phòng bị nhìn chằm chằm cô.

Ngược lại làm An Tâm Á không thế không sợ hãi, "Không nhìn ra được sao, tôi bị người ta bắt cóc tới đây để cho anh thêm phiền toái, mục đích chính là khơi lên tranh đấu giữa anh với Trình Quân Hạo, còn người đó thì lại làm ngư ông ngồi thu thủ lợi. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng trợn to hai mắt, "Là ai? !"

Trong lòng có chút lo lắng , hắn chưa bao giờ nghĩ đến còn có thế lực của một kẻ thứ ba tồn tại, nhưng sau khi Ôn Tâm bị hắn ném ra khỏi Hổ Môn, đến giờ vẫn chưa nghe được tin tức cô ta bị chặt đứt chân, hắn liền mơ hồ có chút hoài nghi, mà bây giờ An Tâm Á lại nói như thế, nhất thời hắn bị cảm giác lo lắng quấn chặt trái tim, nếu như hoài nghi chỉ là một cái màn mơ hồ, nhưng hiện tại hắn lại bị sự xuất hiện đột ngột một cách quỷ dị của An Tâm Á bao phủ hoàn toàn, cho nên đối với lời nói của An Tâm Á, hắn tin tưởng.

An Tâm Á nhún nhún vai, "Tôi chỉ biết có vậy thôi, vì tôi chỉ mơ hồ nghe được có người nói chuyện, không thấy rõ là ai, huống chi thấy được cũng không biết, chuyện của các người phiền phức phức tạp như vậy. . . . . ." Cô nói thầm, cảm thấy thức xui xẻo, tại sao mình lại bị liên lụy vào chuyện này chứ, năm nay chắc bị sao quả tạ chiếu rồi.

Phó Vũ Hoàng âm thầm suy nghĩ tính toán, hắn vốn cũng muốn bắt cô gái này tới đây, lợi dụng cô ta uy hiếp Trình Quân Hạo, nhưng tình trạng trước mắt này, nếu như hắn làm như vậy, hoàn toàn không có lợi, đây chẳng phải là lợi bất cập hại sao? !

Cho nên, bây giờ hắn cũng không nên xử trí gì đối với An Tâm Á, đưa cô trở về, hắn lại càng không cam lòng, bắt giữ cô lại giữ nguyên kế hoạch làm việc, lại có cái gì đó không đúng. . . . . .

Làm thế nào đây? !

Lúc này, quân sư của hắn đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nói, "Anh hai, lúc này làm việc bất lợi, ta thấy nên đưa cô ta trở về, rồi nói là anh hai cứu cô ta, cũng có thể tạm thời vô sự, nếu như thành phố A thật sự có người như vậy tồn tại để giật dây, tìm ra người đó quan trọng hơn, hiện tại chỉ cần giữ vững quan hệ thăng bằng với Trình nhị thiếu. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng động lòng, liếc mắt nhìn An Tâm Á.

Quân sư lại khuyên hắn, "Anh hai, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, điểm yếu của Trình nhị thiếu quá nhiều, về sau muốn nắm lấy, cũng chỉ là việc rất nhỏ. . . . . ."

Vừa nghe nói như thế, Phó Vũ Hoàng liền quyết định, hắn nghĩ thông suốt, đôi mắt như diều hâu nheo lại cười hắc hắc, "Chị An Tâm chịu khổ rồi, chị đang bị thương, đã như vậy, tôi sẽ phái người đưa An tiểu thư trở về? !"

An Tâm Á nghi ngờ nhìn hắn một cái, thầm nói: "Hả? Thật ra anh rất thông minh nha, tôi còn tưởng rằng anh thật sự sẽ nổi cơn động kinh tới bắt cóc tôi nữa chứ, lần trước sự kiện kia của Trữ Trữ Lẳng Lặng, anh vốn đã có đã có tiền án tiền sự, tôi còn tưởng rằng lần này anh cũng vậy. . . . . ." Cô lại cười hắc hắc, "Biết xem xét tình, rất thông minh a, hơn nữa bắt cóc tôi thì có ích lợi gì chứ, tôi với Trình Quân Hạo không có nửa xu quan hệ. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng cười nhẹ một tiếng, cô gái này, giải thích tương đương với che giấu, không có quan hệ với Trình Quân Hạo? Nhưng lần trước hắn nhìn thấy rất rõ ràng, anh ta có thể bảo hộ cô ở trong xe, khẩn trương như vậy, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng không phản bác.

An Tâm Á chống đỡ bản thân đứng dậy, nói thật, cho đến bây giờ cô thật sự có đau đầu muốn ngất, nhưng lúc này cũng không thể ngã xuống.

"An tiểu thư, xin mời. . . . . ." Phó Vũ Hoàng mời cô lên xe, hướng quân sư nói, "Làm phiền cậu đưa cô ta về, giải thích một chút với Trình nhị thiếu. . . . . ."

"Yên tâm đi, anh hai. . . . . ." Quân sư đang chuẩn bị đi theo hộ tống.

Lại bị hét to một tiếng cắt đứt, "Không dám làm phiền ngươi, cô gái An Tâm Á này, cứ để tôi tới hộ tống được rồi. . . . . ."

Mọi người lấy làm kinh hãi, lấy lại tinh thần nhìn qua, mới thấy một người mặc áo đen sát khí đằng đằng, từ xa đến gần, tốc độ chạy tới cực nhanh, trực tiếp ôm lấy hông của An Tâm Á, chống đỡ sức nặng thân thể của cô, hắn sớm thấy cô gái này sắp ngã tới nơi.

An Tâm Á cũng lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, kinh hoảng nói: "Anh là ai? !"

Bộ Phi Yên nhìn cô đang mở lớn hai mắt, dùng giọng nói thật thấp chỉ có hai người nghe được nói, "Trữ Trữ nói ta tới. . . . . ."

Lần này An Tâm Á yên tâm, cô biết đứa nhỏ Trữ Trữ này tuyệt không bình thường, bên cạnh đều là quái nhân.

Mọi người thấy hắn , sợ hết hồn, cũng bị bước chân quỷ mị của hắn kinh trụ, đợi phản ứng kịp thì cũng rút súng ra chỉa vào hắn, "Mày là ai? !"

Bộ Phi Yên cười lạnh một tiếng, "Dám so thuật bắn súng với tao. . . . . ." Hắn lãnh ngạo cười một tiếng, "Hừ, không biết tự lượng sức mình, người ta mang đi trước, Phó tiên sinh, sau này còn gặp lại. . . . . ."

Chỉ vừa mới chớp mắt, rồi chăm chú nhìn lại, không còn thấy bóng dáng người ở nơi nào.

Phó Vũ Hoàng thất kinh, "Đó là ai? Cõi đời này thậm chí có người đáng sợ như vậy sao, tới vô ảnh đi vô tung. . . . . ."

"Là Bộ Phi Yên. . . . . ."

"Cái gì. . . . . ."

. . . . . .

Bộ Phi Yên hướng về phía vô tuyến nói: "Cứu ra rồi, thuận lợi cực kỳ. . . . . ." Giữa lông mày người này đều là tự tin, hắn không ngờ tới một viên đạn cũng không cần dùng, chỉ đơn giản như vậy.

"Mẹ, mẹ. . . . . ." Giọng An Bình An Tĩnh bên trong oa oa khóc vang ra, "Mẹ, mẹ không sao chớ. . . . . ."

An Tâm Á đoạt lấy vô tuyến, hai mắt cũng đẫm lệ, "Mẹ không sao, các bảo bối đừng khóc, đừng lo lắng, mẹ một chút cũng không có việc gì. . . . . ."

"Ô ô. . . . . ." Hai tiểu bảo bối rốt cuộc vì quá vui mà khóc."Bộ đại ca, anh vẫn tốt chứ. . . . . ."

"Ừ, rất thuận lợi. . . . . ." Bộ Phi Yên cười nhạt, được hai đứa bé khen ngợi, hắn thật thật cao hứng, "Thuận lợi đến nổi không cần Đêm 13 phải ra tay. . . . . . Chúng ta lập tức đến biệt thự. . . . . ."

Bộ Phi Yên híp mắt cười một tiếng, mới vừa rồi cô nói chuyện với Phó Vũ Hoàng hắn đều nghe rõ ràng, người sau lưng đó, tin tưởng có thể tìm được rất nhanh.

Đêm 13 hướng về phía vô tuyến cười nhạt, "Phi Yên, lần này có thể câu được cá lớn hay không còn phải xem mày đó. . . . . ."

Bộ Phi Yên xích cười một tiếng, "Còn mày nữa, đến lúc cần thiết mày cũng phải hy sinh một chút chứ. . . . . ."

Đêm 13 cười ha ha, hai người hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Trình Quân Hạo đang bể đầu sứt trán suy nghĩ, thì cũng nhận được tin tức, mừng rỡ vội vã từ khu biệt thự sườn đồi chạy trở về. Lâm Khả Nhân đã tính toán sai lầm, hành động nhất thời không kịp suy nghĩ kỹ làm cô thua cuộc, khiến cô tổn thất thảm trọng, chẳng lẽ nhất định cô phải mất đi Quân Hạo sao? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.