Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 7: Bỏ Chạy




Mấy ngày nay trong nhà luôn là cảnh gà bay chó sủa. Mỗi ngày Linh Thiên Nhiễm đều ầm ỹ với Mạc Dương vài giờ. Nhất là ngày hôm qua Linh Thiên Nhiễm được tháo bột, có thể đi lại bình thường, vì thế mỗi ngày ngoài miệng khắc khẩu ra thì nâng lên thành quyền đấm cước đá……

“Mẹ nó, Mạc Dương, sao anh lại ngủ trên giường của tôi?” Vào một buổi sáng nào đó, chợt nghe thấy một tiếng rống kịch liệt truyền ra từ phòng Linh Thiên Nhiễm. Ngay đến cả bụi bặm trên trần nhà cũng rơi cả xuống, có thể tưởng tượng công lực có bao nhiêu cường đại……

“Anh buông ra cho tôi. Nóng chết lão tử rồi, cái tên mặt dày chết tiệt này! Mẹ kiếp, mới sáng sớm anh ôm ấp cái khỉ gì a!” Linh Thiên Nhiễm tức muốn phát hỏa. Đem qua khi cậu đang ngủ thì cảm giác được mình dường như bị một tòa núi lớn gắt gao đè nặng, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, mặc kệ cậu giãy dụa như thế nào cũng trốn không được tòa núi lớn kia. Nhưng là buổi tối cậu rất mệt mỏi cho nên sau vài phút giãy dụa thì liền tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ. Ngủ thẳng đến sáng hôm này, cậu cư nhiên…… như ‘chim nhỏ nép vào người’ co người ngủ ở trong lòng Mạc Dương……

Thẳng đến lúc này Linh Thiên Nhiễm mới hiểu được, tòa núi lớn ở trong mộng đêm qua chính là cái tên mặt dày chết tiệt Mạc Dương này đang đè lên người mình này tạo thành……

Mạc Dương luôn trầm mặc mà hành động, tùy ý Linh Thiên Nhiễm ở bên cạnh hô to gọi nhỏ tranh cãi ầm ĩ, hé ra khuôn mặt than gắt gao ôm Linh Thiên Nhiễm vào lòng. Không buông tay, cũng không nói, đôi mắt vẫn như trước nhắm chặt. Tựa hồ như là đang ngủ……

Linh Thiên Nhiễm phản kháng kịch liệt, nhìn thấy bộ dáng vô lại lợn chết không sợ nước sôi của Mạc Dương, cậu liền tức đến hộc máu. “Buông ra, tôi muốn rời giường. Tôi đói bụng!” Chết tiệt, không có việc gì ôm chặt như vậy làm chi! Rõ ràng đều là đàn ông, tại sao cánh tay của người này lại giống như cánh tay sắt vậy, căn bản là không thể động đậy nổi!

Lúc này Mạc Dương mới mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, đôi mắt đen như mực gắt gao tập trung trên mặt Linh Thiên Nhiễm, kỳ thật, chuẩn xác mà nói thì là tập trung trên bờ môi cậu.

Linh Thiên Nhiễm cảm giác được có điểm nguy hiểm, người kia đang có cái ánh mắt gì vậy? Cậu cảm giác được hô hấp của Mạc Dương dường như có điểm quái dị…… Trong lòng dựng hết cả lông tơ! “Anh, anh buông tay ra! Nên…… Ngô……”

Vừa mới nói được một nửa thì mặt Mạc Dương áp sát lại, đem miệng Linh Thiên Nhiễm gắt gao ngậm chặt, không chỉ vậy, đầu lưỡi của hắn cũng không an phận mà ở trong khoang miệng Linh Thiên Nhiễm đảo quanh……

“Thần Thần, đủ rồi. Mau xuống lầu ăn cơm thôi!” Quý Tiêu Dương vỗ vỗ Quý Thần Quang đang ở trước cửa xem kịch vui, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn phát hiện Thần Thần lại ham vui như vậy. Vốn em ấy còn đang nằm trên giường ngủ say sưa, hắn gọi hai lần cũng không đánh thức được, ấy vậy mà Thiên Nhiễm vừa rống lên một tiếng. Thần Thần nguyên bản đang nằm trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, chân trần chạy đến trước của phòng Linh Thiên Nhiễm, nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhỏ, chổng cả mông lên hăng say xem……

Khi Quý Tiêu Dương phục hồi lại tinh thần thì dở khóc dở cười đi theo phía sau Quý Thần Quang!

“Anh hai, chờ một chút nữa thôi!” Đang đến đoạn hay a. Nguyên lại mặt than khi hôn môi biểu tình trên mặt vẫn khốc khốc như vậy. Bất quá có thể nhìn ra được ánh mắt hắn nhìn Thiên Nhiễm có thêm ôn nhu thản nhiên! Ai nha, nước miếng đều chảy ra rồi…… Miệng Thiên Nhiễm khẳng định là tê rồi nha. Cậu cũng thường thường bị anh hai hôn đến chảy nước miếng!

“Thần Thần!” Nhìn hai đóa mây hồng hồng hai bên má Thần Thần, Quý Tiêu Dương thật sự là không biết nên nói cái gì. Thần Thần, vẫn là một tiểu quỷ háo sắc mà!

Trực tiếp đem Quý Thần Quang đang xem hăng say ôm vào trong phòng.

“Anh hai, thả em xuống, còn một chút xíu nữa thôi là xem xong rồi a!” Quý Thần Quang cảm giác được việc này chơi đặc biệt vui, cong chân chuẩn bị chạy ra ngoài.

Quý Tiêu Dương duỗi tay ra, ôm Quý Thần Quang vào trong ngực, hôn lên hai má đỏ ửng của cậu “Thần Thần, anh hai ghen tị!” Đôi mắt đen như mực lúc này đặc biệt sáng bóng.

Quý Thần Quang giật mình. “Vì sao ạ?……”

“Ngoan, Thần Thần, mau vào rửa mặt đi. Bây giờ đã là chín giờ hơn rồi, chút nữa còn phải đi sân bay đón Tiểu Cửu đó!” Vuốt vuốt tóc Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đem xúc động trong cơ thể cưỡng chế áp xuống. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Thần Thần biết vì sao hắn lại ghen tị……

“Đúng rồi. Hôm nay phải đón Tiểu Cửu.” Nói xong, Quý Thần Quang cầm dép trong tay Quý Tiêu Dương, lập tức đi vào chạy về phía phòng tắm. “Anh hai, giúp em chọn quần áo đi.”

Khóe miệng Quý Tiêu Dương cười phá lệ sủng nịch, trong mắt lưu chuyển ánh sáng hạnh phúc! Thần Thần thật sự là một tiểu quỷ. Nghĩ, liền đi tới trước tủ quần áo bắt đầu chọn lựa quần áo!

Mười phút sau, Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương ra khỏi phòng đi đến bàn ăn, Nam Cung Kỳ đang dọn đồ ăn sáng, khi thấy hai người thì khẽ cười gật gật đầu “Buổi sáng tốt lành, Tiêu Dương, Thần Quang!”

“Buổi sáng tốt lành, Kỳ! Thơm quá, hảo muốn ăn, ngửi mùi liền cảm thấy bụng hảo đói!” Nói xong, Quý Thần Quang còn xoa xoa bụng của mình, vẻ mặt tham ăn.

Quý Tiêu Dương nhéo nhéo hai má cậu “Thần Thần, cẩn thận bụng to lên đó!” Nói xong, xấu xa liếc cái bụng Quý Thần Quang.

“Bụng to là sao ạ?” Quý Thần Quang cảm thấy thực mê mang, ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp nhìn về phía Quý Tiêu Dương, trên mặt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

“Bụng to chính là giống mấy ông bác mập mập em gặp ở ngoài đường đó!” Quý Tiêu Dương càng nói càng tiến lại gần, cuối cùng ghé vào bên tai Quý Thần Quang trêu tức nói một câu “Chính là giống bụng đàn ông mang thai!”

“Em mới không có!” Quý Thần Quang vừa nghĩ đến mình biến thành bộ dáng mập mạp liền rùng mình một cái! Tay không tự giác sờ soạng bụng của mình nhiều thêm vài cái, trong lòng thầm nghĩ. Cậu mới không có to bụng……

“Kỳ thật, bộ dáng mập mạp của Thần Thần cũng rất đáng yêu! Lúc ôm thấy mềm mềm, thực thoải mái!” Vừa thấy bộ dáng Quý Thần Quang, khóe miệng Quý Tiêu Dương nhịn không được nở nụ cười, Thần Thần quả nhiên bị lừa…… Ha ha, Thần Thần của hắn thật dễ bị lừa!

“Anh hai!” Nhìn anh hai cười, Quý Thần Quang mới phản ứng lại. Cậu bị anh hai lừa! “Anh thật nhàm chán!” Nói xong, xoay người ngồi xuống bàn ăn.

Nam Cung Kỳ nhìn cảnh hai anh em thân mật đùa giỡn, khóe miệng không tự giác cong lên “Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương đâu?”

“Hắc hắc, bọn họ a, đang hôn nhau nồng nhiệt nha……” Quý Thần Quang cầm trong tay một miếng bánh ngọt, tiến đến gần bên tai Nam Cung Kỳ, nhỏ giọng thì thầm.

Nam Cung Kỳ hiểu rõ cười cười “Vậy chúng ta ăn sáng trước đi!” Hôm nay đã là ngày Tiểu Cửu trở về?…… Không biết cậu ấy thay đổi bao nhiêu. Ba năm lẻ hai mươi ba ngày!…… Trong lòng không hiểu sao có chút chờ mong…… Ngay cả khi nghĩ sẽ buông tay tâm lại vẫn có chút không khống chế được phát sinh rung động!

……

Buổi trưa mười hai giờ năm mươi phút, năm người đúng giờ đi vào sân bay, đứng ở trước cổng ra nhìn xung quanh!

“Thần Quang!” Đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm có chút quen thuộc. Quý Thần Quang quay đầu nhìn về phía người đang đi tới, ngẩn người vài giây, khi nhìn đến cặp mắt có chút quen thuộc kia thì mới nhớ tới, khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt “Sở Phong, sao anh cũng ở sân bay vậy?”

“Tôi, tôi đến đón một người bạn từ Paris về!” Sở Phong hơi ngừng lại một chút, đem hai chữ ‘ông xã’ nuốt lại đổi thành ‘bạn’! Không nên dọa đến cậu bé này a……

“Thật trùng hợp, em cũng đi đón một người anh em từ Paris trở về. Chuyến bay hạ cánh lúc một giờ còn vài phút nữa là đến rồi!” Quý Thần Quang cười nói.

“Bạn của anh cũng là chuyến bay hạ cánh lúc một giờ. Thật là có duyên a!” Lời này của Sở Phong vừa dứt liền cảm giác được có một đạo ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người mình, anh giương mắt nhìn về phía chủ nhân của tầm mắt đó.

Quý Thần Quang cũng thực mẫn cảm cảm giác được anh hai có chút không thích hợp, lập tức cậu nghĩ đến một việc, nhanh chóng nói với Sở Phong một câu “Đây là anh hai em, Quý Tiêu Dương. Đồng thời cũng là người em yêu nhất!” Nói xong, cả người đều dựa vào trong lòng Quý Tiêu Dương, trên mặt là nụ cười thuần khiết cùng thỏa mãn!

Sở Phong dại ra…… Khó trách vừa rồi anh cảm giác được không khí giữa hai người bọn họ có điểm kỳ lạ. Nguyên lai cũng là đồng chí a…… Này thật đúng là có duyên mà!

“Anh…… không chấp nhận được sao?” Quý Thần Quang nhìn Sở Phong.

“Không có. Chính là có chút ngạc nhiên! Hai người các em rất xứng đôi, chắc chắn sẽ hạnh phúc!” Những lời này nói ra thực chân thành. Anh cũng hy vọng cậu bé này có thể bảo trì được nụ cười thuuần khiết kia. Hơn nữa anh cảm giác được Quý Tiêu Dương này rất cường đại, hắn có năng lực bảo hộ cậu bé!

“Vâng. Em cùng anh hai vô cùng hạnh phúc!” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang lóe lên ánh sáng chói mắt. Lời nói ra thực tự nhiên như đó là điều hiển nhiên vậy!

Sở Phong nở nụ cười. Anh thích cậu bé này! Thích tính cách của cậu ấy!

“Tôi cùng Thần Thần tất nhiên sẽ luôn hạnh phúc!” Thanh âm Quý Tiêu Dương trầm ổn mà kiên đingj! Tuy rằng cảm giác được người đàn ông này đối Thần Thần không có tâm tư gì, nhưng vẫn là phòng cháy hơn chữa cháy!

“Tôi tin là như vậy!” Sở Phong cười khẽ gật gật đầu. Quý Tiêu Dương này thực bá đạo, rất cường thế. Thật không sai…… Có chút giống Dật! Anh thích tính cách như vậy của cả hai!

“Tiêu Dương, Thần Quang, sao các con lại ở đây?” Đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc!

“Ba!” Quý Thần Quang không cam lòng gọi một tiếng. Quý Tiêu Dương vẫn như thường lạnh nhạt đáp lại.

Trong lòng Sở Phong có chút kinh ngạc, nguyên lai thật sự là anh em ruột sao?……

“Tiêu Dương, hiện tại hẳn là con phải ở công ty chứ?” Quý Hào đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương.

“Tới đón một người anh em!” Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói một câu!

“Nga, như vậy a, vừa vặn hôm nay Dao Dao cũng từ Paris về! Một chút nữa máy bay hạ cánh, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi!” Theo thời gian trưởng thành của Quý Tiêu Dương, Quý Hào cảm giác được mình càng ngày càng yếu thế khi đứng trước mặt con trai. Nó quá cường thế……

“Không cần. Bọn con đã đặt tiệc ở Mỹ Thực Lâu rồi!” Quý Tiêu Dương vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh.

Quý Hào nguyên bản còn chuẩn bị nói cái gì đó thì chợt nghe thanh âm của Lục Dao “Hào!”

Tiếp theo từ sau Lục Dao cũng vang lên một thanh âm “Phong!”

Sau đó, tầm mắt mọi người đều dừng ở phía sau Lục Dao, đó là một người đàn ông rất tuấn tú. Khi anh ta cùng Lục Dao vừa xuất hiện thì sân bay đang im lặng nhất thời liền sôi trào náo nhiệt……

Vô số tiếng hò hét gầm rú “Tô Dật!” “Lục Dao!”……

Nam Cung Kỳ không nhìn đến sự náo nhiệt quanh mình, ánh mắt nhẹ dừng trên người ở phía sau Tô Dật. Người kia vẫn như trước một thân quần áo màu đen, vẻ mặt trẻ con nhưng luôn mang biểu tình lãnh khốc……

Tiểu Cửu……

Ở trong lòng cố gắng đè nén nhưng thẳng đến giờ phút này, Nam Cung Kỳ mới phát hiện anh nhớ Nam Cung Cửu đến mức nào…… Cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, có chút chua xót……

Nguyên lai có một số việc, không phải do mình nói là có thể làm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.