Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 4: Tình nhân lễ xa chấn sự kiện




Trời đất đột nhiên tối sầm lại, thậm chí vầng mặt trời dường như cũng run rẩy, sợ hãi trốn sau những tầng mây.

Ma khí vô tận cuộn trào trên không trung, cả trời đất dường như rung chuyển dưới đạo ma ảnh khổng lồ đó. Trên mặt biển không thấy bóng dáng con cá nào nữa, thậm chí đến gió biển cũng tĩnh lặng.

Trận chiến ác liệt đang diễn ra trên đảo vào khoảnh khắc này cũng đông cứng lại một cách quỷ dị, vô số ánh mắt kinh hãi ngẩng lên nhìn đạo ma ảnh kia. Một cảm giác sợ hãi không thể hình dung trào dâng khiến sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Ma ảnh ấy dường như là chúa tể của thế giới khác, nó đến với một tư thái ngang ngược, không một ai trên thế gian này có thể chống lại.

- Dị Ma…Hoàng?

Lâm Động cũng chấn động nhìn ma ảnh ấy, lẽ nào đây là dị ma trong truyền thuyết mà chỉ có Phù Tổ mới đối phó được?

- Đây chỉ là hư ảnh của Dị Ma Hoàng mà thôi, Dị Ma Hoàng năm đó bị chủ nhân của ta đánh ra khỏi khe hở Vị Diện, phong ấn lại cùng với khe hở. Tên Dị Ma Vương này sao triệu hoán được. Bên trong đạo phù ấn đầu lâu kia chỉ có một sợi tóc của Dị Ma Hoàng.

Lúc này, Nham lên tiếng.

- Hư ảnh của Dị Ma Vương?

Lâm Động khựng người, rồi hít vào một hơi khí lạnh, chỉ một sợi tóc đã có khí thế như vậy, nếu là chân thân của Dị Ma Hoàng thì sẽ khủng bố đến mức nào?

- Khặc khặc, Lâm Động, bây giờ là giờ chết của ngươi rồi!

Bên dưới hư ảnh của Dị Ma Hoàng, Thất Vương Điện ánh mắt đầy hung hăng nhìn Lâm Động cười, rồi thủ ấn bỗng thay đổi.

Uỳnh!

Ngay lúc ấy, chỉ thấy đạo hư ảnh Dị Ma Hoàng chầm chậm giơ tay lên rồi khẽ đập xuống Lâm Động.

Ma thủ đánh xuống, không hề có bất cứ dao động kinh người nào, nhưng Lâm Động lại có cảm giác nguy hiểm đến cực điểm. Hắn định tránh đi nhưng kinh hãi nhận ra không gian xung quanh như đã bị cấm cố, không thể động đậy được gì.

- Đáng chết!

Lâm Động thầm chửi, đôi mắt vốn đen thẳm đột nhiên loé ngân sắc. Ngân quang bùng nổ, không gian lực được thi triển đến cực hạn.

Phù!

Ma thủ đánh xuống, đi đến đâu nguyên lực ở đó biến thành hư vô, rồi trước ảnh mắt hung hăng của Thất Vương Điện, ma thủ đánh lên người Lâm Động.

Ma thủ lướt qua, chỗ Lâm Động đứng lúc nàykhông một bóng người, vô số cường giả sắc mặt biến đổi, lẽ nào Lâm Động cũng đã tan thành hư vô?

- Không Gian Tổ Phù sao? Cũng khá phiền phức.

Thất Vương Điện thấy vậy chau mày, rồi nhìn về phía xa. Ở đó không gian méo mó, Lâm Động hiệnr a, nhưng hắn lúc này trán cũng đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi chậm một khắc thôi e là bị đánh trúng rồi.

Tuy bị đánh trúng cũng không đến nỗi mất mạng nhưng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.

- Lần này sẽ không cho ngươi thoát đâu.

Thất Vương Điện cười lạnh, thủ ấn biến hoá, chỉ thấy hư ảnh Ma Hoàng lại đưa tay lên, bàn tay hắc ám như che khuất cả bầu trời đánh xuống Lâm Động.

Grào!

Ánh mắt Lâm Động loé hung quang rồi gầm lên, tiếng long ngâm vang vọng, vô số đạo tử kim long cuộn trào. Tử kim long không ngừng ngưng tụ, rõ ràng Lâm Động cũng đã thúc động nguyên lực lên đến mức cao nhất, chớp mắt đã có tới một vạn năm nghìn con tử kim long.

Một vạn năm nghìn con tử kim long quấn quanh người Lâm Động, khí thế vô cùng kinh người.

Uỳnh!

Sắc mặt Lâm Động lạnh băng, tử kim long thương trong tay bay vút đi, một vạn năm nghìn con tử kim long bay theo sau, xông thẳng về phía hư ảnh Ma Hoàng.

- Ha ha, trước mặt Hoàng ngươi vẫn còn dám phản kháng, không biết lượng sức!

Thất Vương Điện thấy thế cười lớn, lúc ấy ma thủ của hư ảnh đã chạm tới hơn một vạn con tử kim long. Nhưng không hề có bất cứ âm thanh lớn nào nổ ra, ma thủ khổng lồ ngừng một chút rồi mọi người nhìn thấy, hàng vạn con tử kim long biến thành hư vô.

Hư ảnh Ma Hoàng khủng bố đến mức đó đấy!

Trên đảo, ở chiến tuyến của Cổ gia, Cổ Mộng Kỳ và Cổ Yên thấy thế gương mặt lộ vẻ kinh hãi, tay nắm chặt lại nhìn về thân ảnh gầy gò kia.

Lâm Động thấy công kích đó cũng không có hiệu quả thì thần sắc trở nên nặng nề, hắn hít sâu một hơi, đưa bàn tay ra, lôi quang lập tức bùng nổ.

Lôi quang cuồn cuộn, cây cung lôi đình đầy sức mạnh hiện ra, Lâm Động kéo một cái, một mũi hắc tiễn dần ngưng tụ.

Thất Vương Điện thấy cuối cùng Lâm Động dùng đến lôi cung hắc tiễn đã từng đả thương hắn, đồng tử co lại, rồi hắn cười khảy, hắn không tin Lâm Động có thể công phá hư ảnh Ma Hoàng!

- Bản điện sẽ cho ngươi biết thế nào là sợ hãi và tuyệt vọng thực sự!

Thất Vương Điện hằm hè nhìn Lâm Động.

Lâm Động không bận tâm đến ánh mắt ấy, cung đã giương lên thành hình mãn nguyệt, mũi hắc tiễn khẽ rung lên rồi ánh sáng hỗn độn trào dâng từ nơi thần bí phủ quanh mũi hắc tiễn.

Nguyên lực hùng hồn quanh người hắn đột nhiên biến mất, hắn lúc này tựa như một người bình thường vậy.

Vẻ ngoài tuy rất bình thường như mọi người trên đảo đều mơ hồ cảm nhận được cơn sóng dữ dội đằng sau sự tĩnh lặng ấy.

Thứ sức mạnh ấy chắc chắn khiến cả trời đất phải rung chuyển.

Tất cả mọi người nắm chặt tay, ai cũng cảm nhận được sự lợi hại của công thế này, nhưng như thế liệu có đối phó được hư ảnh của Ma Hoàng không?

Nếu Lâm Động thất bại thì sĩ khí của vô số cường giả trên đảo sẽ giảm sút, khó lòng chống cự được công thế của dị ma, và như thế ở đây thực sự sẽ máu chảy thành sông.

Phù!

Lâm Động thở ra một làn hơi trắng, tinh quang chói loà loé lên trong mắt.

Tay đang giữ dây cung bỗng thả ra.

Vút!

Hắc tiễn bay đi, vẫn không hề có chút dao động năng lượng nào nhưng tốc độ nhanh không thể hình dung nổi. Mọi người chỉ thấy một đạo hắc quang lướt qua rồi thấy mũi hắc tiễn đó đã bắn lên ma thủ của hắc ảnh Ma Hoàng.

Không gian dường như đông cứng ngay lúc ấy.

Hắc tiễn và ma thủ gặp nhau, nhưng lần này ma thủ không chiếm ưu thế áp đảo như lần trước nữa, mũi hắc tiễn dường như mang một luồng sức mạnh vô hình chống cự lại sức mạnh của ma thủ.

Không hề có tiếng nổ nào, cũng không có sóng xung kích đáng sợ, nhưng ai cũng cảm nhận được sự khủng bố của sự đối đầu ấy.

Thất Vương Điện cũng nhìn chăm chăm vào cục diện đó, hắn nghiến răng, mắt loé lên sự hung hăng, tay đấm mạnh lên ngực, một ngụm máu đen đặc quánh phun ra, bay vào trong hư ảnh Ma Hoàng.

Sau khi tinh huyết bay vào, chỉ thấy hư ảnh Ma Hoàng dường như trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt mơ hồ có hồng quang xuất hiện.

- Phá!

Thất Vương Điện quát lên.

Uỳnh!

Sau tiếng quát đó, ma thủ đột nhiên nắm lại, mũi hắc tiễn xuất hiện vết rạn, cuối cùng nổ tung.

Ngay lúc ấy, sắc mặt của vô số người bên dưới trở nên trắng bệch, lẽ nào vẫn thua sao?

Phụt!

Hắc tiễn tiêu huỷ, Lâm Động phụt máu tươi, thân thể loạng choạng lùi sau mấy chục bước, rõ ràng cũng đã bị thọ thương.

- Ha ha!

Thất Vương Điện cười lớn, mái tóc dài xoã ra nhìn rất đáng sợ. Hắn nhìn Lâm Động, cười hung hăng:

- Công thế mạnh nhất của ngươi cũng thất bại rồi, ngươi làm được gì nữa đây?

Thế nhưng Lâm Động chỉ bình tĩnh quệt máu nơi khoé miệng, ngẩng lên nhìn Thất Vương Điện cười:

- Sức mạnh vậy vẫn chưa đủ sao…

Dứt tiếng cươi, hắn lại chầm chậm kéo dây cung, máu tươi chảy ra, cuối cùng hắc quang ngưng tụ, màu của mũi hắc tiễn này tối hơn trước.

- Vẫn chưa nản lòng sao? Xem ra ngươi cũng không còn chiêu nào nữa nhỉ?

Thất Vương Điện thấy Lâm Động lại kéo cung, cười chế giễu.

Lâm Động mặc kệ hắn, hai mắt nhắm lại, tâm thần chìm sâu vào nơi sâu nhất trong trái tim, thứ cảm ứng đó hắn phải cảm nhận rõ hơn…

Sức mạnh thần bí đó…vẫn chưa đủ.

- Sức mạnh đó…hãy ra đi!

Dường như trong đầu Lâm Động có một giọng nói trầm thấp vang lên, ý thức của hắn lúc này lặng lẽ phiêu đãng trong không gian.

Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, rốt cuộc là ở đâu…

Ý thức phiêu dật, bất tri bất giác ý thức của Lâm Động trở nên mơ hồ, nhưng trong khi ấy, trong tim hắn lại rõ ràng như tấm gương, một thứ cảm ngộ dần lan toả.

Ý thức đột nhiên rơi vào hỗn độn, thứ cảm giác đó giống như thai nhi nằm trong cơ thể mẹ, khiến người ta chìm đắm không muốn tỉnh lại.

Có điều, ước muốn mãnh liệt từ cơ thể lại khiến ý thức thoát khỏi sự chìm đắm đó. Rồi dường như có một giọng nói vọng ra từ trong ý thức của hắn, cuối cùng chui vào hỗn độn.

- Đưa sức mạnh của ngươi cho ta!

Trong sự hỗn độn, dường như có tiếng sấm trầm đục vang lên, ý thức Lâm Động nhanh chóng tan đi…

Hai mắt đột nhiên mở ra, từ sâu trong đôi mắt loé lên ánh sáng hỗn độn.

Dường như có chùm sáng hỗn độn vô số người nhìn thấy được bắn lên mũi hắc tiễn, khiến mũi hắc tiễn trở thành hỗn độn tiễn.

Khoé miệng Lâm Động dần nhướn lên, hắn nhìn Thất Vương Điện cười rồi thả tay ra.

Hỗn độn tiễn đem theo sức mạnh thần bí bay qua không gian trước mắt mọi người đang nín thở quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.