Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 11: Ngàn dặm quan đồ




Sáng sớm hôm sau, mấy người Lâm Động chuẩn bị xuất phát. Khi ra khỏi toà lầu thì thấy thủ lĩnh các thế lực ở Thiên Phong hải vực đều đợi sẵn bên ngoài, thấy họ ra là tiến lại đón.

- Lâm Động tiểu ca, hiện nay Loạn Ma Hải rất hỗn loạn, nghe nói một số hải vực đã bị huyết tẩy, mọi người đi như vậy Thiên Phong hải vực phải làm thế nào?

Cổ Thống hiển nhiên là bị đẩy ra đại diện. Đối mắt với những người cường giả đỉnh cấp kia, rõ ràng họ cũng thấy vô cùng áp lực, vì thế đều không dám nói thẳng với họ mà chỉ nói với Lâm Động.

Lâm Động thấy thế không kìm được cười, xem ra những người này bị dị ma doạ cho sợ chết khiếp rồi, như vậy cũng tốt, cảm xúc này lan toả cũng có ích với việc thành lập liên minh.

- Cổ gia chủ yên tâm, hải vực này dị ma không dám tới nữa đâu. Ngoài ra lần này bọn ta đến Viêm Thần Điện để thành lập liên minh Loạn Ma Hải, khi liên minh được thành lập thì không phải sợ dị ma nữa.

Lâm Động nói.

- Liên minh?

Mọi người nghe vậy đều sáng mắt lên, Thiên Phong hải vực lúc này cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên họ không còn khả năng tự bảo vệ nữa, nếu liên minh được thì rất có lợi.

- Khi tin tức liên minh có, mọi người phái người đến Viêm Thần Điện, các hại vực sẽ xây dựng trận pháp dịch chuyển, một khí có nạn là có người tới cứu.

Lâm Động nhìn mọi người cười, rồi phía sau có ngân quang hiện lên bọc lấy mấy người hắn lại.

- Vì thế chư vị cứ đợi tin tức đi.

Ngân quang lan toả, sau khi câu nói cuối cùng của Lâm Động dứt thì bọn họ cũng biến mất, để lại những thủ lĩnh kia với con mắt ngơ ngẩn.

Viêm Thần Điện.

Trong một toà đại điện, một thân ảnh đỏ rực ngồi ở trên ghế đầu. Trong đại điện lúc này chật cứng người, không ngừng có người ra ra vào vào, tin tình bào liên tục được báo lên.

Đường Tâm Lăng lúc này ngồi một cách nho nhã, vì lúc này không phải dẫn binh nên chỉ mặc chiếc váy dài đỏ, nhìn vô cùng mềm mại chứ không oai phong như trên chiến trường.

Nghe tin tình báo, nàng chau mày, Loạn Ma Hải gần đầy rất hỗn loạn, cũng đã ảnh hưởng tới Viêm Thần Điện rồi. Ở hải vực của Viêm Thần Điện cũng bị lượng lớn dị ma tấn công, nhưng hiện nay Thanh Trĩ có mặt ở Viêm Thần Điện nên cũng thu hút không ít cường giả tới. Điều này cũng tăng thêm thực lực cho Viêm Thần Điện, cộng với khả năng thống soái của nàng, đám dị ma tập kích chỉ tạo được một số hỗn loạn nhỏ rồi bị chặn hết bên ngoài hải vực.

Đương nhiên, tuy chặn được nhưng việc quân sự phức tạp cũng khiến Đường Tâm Lăng bận rộn nhiều.

Trong đại điện, Đường Tâm Lăng không ngừng hạ lệnh, rồi một số trưởng lão nhận lệnh đi, người vào người ra nhưng không hề rối loạn.

- Lăng trưởng lão, Bắc Hải Thành có dị ma xuất hiện, theo tin tình báo thì số lượng có lẽ khoảng năm trăm tên do một tên Dị Ma Tướng dẫn đầu. Ngươi dẫn một nghìn Viêm Thần Vệ đi gaiỉ quyết, hộ vệ Bắc Hải Thành tuỳ ý ngươi điều khiển.

Mệnh lệnh cuối cùng thốt ra từ Đường Tâm Lăng, một tấm lệnh bài đỏ rực rơi vào tay một lão giả mặc thanh y. Người ấy nhận rồi lập tức đi ngay.

Phù!

Sau khi làm hết nhiều việc như vậy, Đường Tâm Lăng thở phào.

- Hề hề, Tiểu Đường Đường đúng là lợi hại. Giao Viêm Thần Điện cho con sư phụ cũng thật yên tâm.

Trên ghế thái sư bên phải đại điện, Ma La cầm tách trà cười nhìn Đường Tâm Lăng.

Bên cạnh, Thanh Trĩ cũng lắc đầu cười, may mà hắn tìm được một đệ tử xuất sắc thế này, nếu không e là Viêm Thần Điện sẽ bị hắn phá nát rồi.

Đường Tâm Lăng liếc nhìn Ma La một cái rồi không để ý nữa.

- Khụ, thôi, Lão Thanh, chúng ta đi đánh cờ đi.

Thấy bị lườm, Ma La cười bối rối rồi gọi Thanh Trĩ.

- Sư phụ, lão nhân gia người quá nhàn rỗi rồi thì phải? Nếu người thấy không có việc gì làm thì con có thể giao cho!

Đường Tâm Lăng lạnh lùng nói.

- Không phải nói là có đại sư mới bảo ta ra mặt sao?

Ma La cười khan.

Đường Tâm Lăng hừ một tiếng, sau khi Viêm Thần Điện được mở rộng thì Ma La càng ngày càng trốn việc.

Ma La thấy Đường Tâm Lăng oán khí ngập rời cũng không dám chọc vào nàng, nháy mắt với Thanh Trĩ, định chuồn là trên hết.

Thanh Trĩ thấy thế cười, vừa đứng dậy thì thần sắc đột nhiên thay đổi, cười:

- Thôi, hôm nay Viêm Thần Điện có khách quý đến, ngươi ngoan ngoãn tiếp khách đi.

- Khách quý?

Nghe thế Ma La và Đường Tâm Lăng khựng người.

Khi Thanh Trĩ vừa dứt lời thì bên trong Viêm Thần Điện đột nhiên không gian biến dạng, ngân quang lan toả, đến khi tan đi thì một vài thân ảnh xuất hiện. Người thanh niên nhìn Ma La cười.

- Ngươi…Lâm…

Ma La sững người, còn chưa nói xong thì Đường Tâm Lăng đã mừng rỡ lên tiếng.

- Lâm Động?!

- Thanh Trĩ tiền bối, Ma La tiền bối, Tâm Lăng cô nương, lâu rồi không gặp.

Lâm Động nhìn ba người, ôm quyền cười nói.

Thanh Trĩ và Ma La cười rồi ánh mắt có phần ngưng trọng nhìn về mấy người Viêm Chủ.

- Nếu ta không nhầm thì mấy vị đây là Viễn Cổ Chủ trong truyền thuyết?

Thanh Trĩ cười, tuy ở thời Viễn Cổ ngài căn bản không có tư cách nói chuyện với mấy người Viêm Chủ nhưng rõ ràng cũng có chút quen thuộc. Khí tức này ngoài mấy vị ấy ra thì chẳng còn ai nữa.

- Viễn Cổ Chủ?

Ma La giật mình, ngài hiện nay cũng coi như bước vào Luân Hồi Cảnh nhưng vẫn không cảm giác được thực lực của mấy người đó. Ngài chẹp miệng, không hổ là đệ tử chân truyền của Phù Tổ đại nhân.

Mấy người Viêm Chủ cười với hai người Thanh Trĩ, thái độ rất hoà nhã, không kiểu khinh khỉnh bề trên.

- Tiểu tử ngươi cũng Luân Hồi Cảnh rồi?

Ma La đột nhiên chú ý tới Lâm Động, sắc mặt thay đổi, ngạc nhiên kêu lên.

- Mới đột phá cách đây không lâu.

Lâm Động mỉm cười.

- Chẹp chẹp, vẫn biến thái như thế…

Ma La chép miệng, ngài tu luyện nhiều năm như vậy mới lên Luân Hồi Cảnh, không ngờ Lâm Động hồi đó rời đi mới là Tử Huyền Cảnh mà giờ đã đạt đến mức này.

- Ngươi đừng so sánh với hắn sẽ tự ti đấy.

Thanh Trĩ cười, ngài nhìn Lâm Động rồi gật gù:

- Xem ra ngươi đã có được long cốt Hồng Hoang rồi.

- Cũng nhờ Thanh Trĩ tiền bối giới thiệu.

Lâm Động cười. Nếu không phải Thanh Trĩ bảo hắn đến Long tộc thì khó lòng có được.

- Đó đều là bản lĩnh của ngươi, long cốt Hồng Hoang ta cũng nhắm lâu rồi nhưng đáng tiếc không thành công.

Thanh Trĩ lắc đầu.

Lâm Động cười, giờ hắn có thể cảm giác được thực lực của Thanh Trĩ, có lẽ là Luân Hồi Cảnh vượt qua hai lần Luân Hồi Kiếp, cường hãn hơn lần mới gặp nhiều, xem ra thời gian ua Thanh Trĩ cũng tiến bộ không ít.

- Lâm Động ngươi thật sự là Luân Hồi Cảnh rồi à?

Đường Tâm Lăng xuống khỏi ghế, đến trước mặt Lâm Động nhìn hắn trên dưới với vẻ mặt ngạc nhiên.

Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh nhìn Đường Tâm Lăng, rồi nửa cười nửa không nhìn Lâm Động.

Lâm Động nhận ra ánh mắt ấy, không kìm được cười khan, gật đầu với Đường Tâm Lăng rồi giới thiệu mọi người.

- Ha ha, không biết chư vị đại giá Viêm Thần Điện có việc gì?

Ma La tò mò hỏi.

- Có lẽ là vì việc dị ma náo loạn Loạn Ma Hải gần đây.

Đường Tâm Lăng cười, nàng nhìn Lâm Động:

- Nếu ta không nhầm thì chắc mọi người định bảo Viêm Thần Điện hiệu triệu các thế lực trong Loạn Ma Hải liên hợp lại đối phó dị ma đúng không?

- Thông minh!

Lâm Động bật ngón tay cái.

- Đám dị ma đó quá lợi hại, một thế lực căn bản không thể ngăn chặn. Nếu cứ để chúng hoành hành thì sẽ khiến Loạn Ma Hải tổn thất nghiêm trọng. Vì thế bọn ta muốn Viêm Thần Điện hiệu triệu liên minh chặn đứng dị ma.

- Liên minh?

Ma La khựng người, rồi xoa cằm nói:

- Viêm Thần Điện tuy có sức hiệu triệu nhưng cũng không phải ai cũng phục. Ở Loạn Ma Hải không ít thế lực ngang ngược khác.

- Ha ha, những thế lực ấy sẽ có họ giúp thuyết phục.

Lâm Động chỉ mấy người Viêm Chủ.

Ma La do dự một chút rồi nhìn Đường Tâm Lăng:

- Ngươi hỏi nha đầu này đi, giờ nó là điện chủ Viêm Thần Điện.

Lâm Động không nói được gì, công lực đẩy việc của người này càng ngày càng lợi hại, ngay vị trí điện chủ cũng giao luôn cho Đường Tâm Lăng rồi.

Lâm Động nhìn Đường Tâm Lăng, nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của nàng khiến hắn chột dạ, rồi cười nói:

- Tâm Lăng cô nương thấy sao?

- Nếu liên minh thì đúng là sẽ ngăn được sự động loạn trong Loạn Ma Hải, nhưng dường như Viêm Thần Điện ta không có lợi ích gì cả. Giờ bọn ta vẫn phòng thủ được.

Đường Tâm Lăng chống cằm mỉm cười nói.

Lâm Động ngạc nhiên, lúc này vẫn nghĩ chuyện cho nhà mình dường như không thoả đáng lắm. Với sự nhanh nhạy của Đường Tâm Lăng không thể nào lại không biết cứ để dị ma hoành hành thì sẽ tạo nên tai hoạ lớn chứ?

- Đường cô nương nói đùa với huynh thôi.

Ứng Hoan Hoan nói.

Lâm Động nghe thế mới nhận ra sự đùa cợt của Đường Tâm Lăng, không khỏi lắc đầu bất lực.

- Muội hiểu ta vậy sao?

Đường Tâm Lăng nhìn Lâm Động rồi chuyển sang Ứng Hoan Hoan, đưa tay ra, dường như rất tuỳ ý cười nói:

- Muội là Ứng Hoan Hoan đúng không? Nghe Lâm Động nhắc đến muội lâu rồi. Có một lần ta còn hỏi ta và muội ai xinh hơn.

Lâm Động lập tức cứng đờ người, sững sờ nhìn Đường Tâm Lăng lúc này có phần gian xảo.

- Ồ?

Ứng Hoan Hoan cũng cười:

- Vậy huynh ấy nói thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.