Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 37: Chân tướng chỉ có một




Chương 10 : Con người thật của anh...

    Anh không hề có ý nghĩ sẽ làm tổn thương em. Anh vẫn đang giữa cái ý nghĩ làm phương châm sống "Sống để yêu em, chết để ngắm em theo một hướng khác. Yêu em để nhìn em hạnh phúc. Làm em hạnh phúc để anh thêm vui vẻ".

    Anh không thích như cử chỉ lãng mạng bởi trái tim đen tối này không cho phép. Nhưng nó lại cho phép anh yêu em, nàng thơ của riêng anh!

     Đúng 5' em chạy đến bên anh. Anh mất 5' để chờ đợi em. Mất 5' để nghĩ về em.

     Em để anh nhìn thấy bộ dạng hớt hải mà vẫn kute. 

     - Có chuyện gì không anh?

     Ôi! cái giọng nói trong trẻo!

     - Có đấy, anh cần em gọi bố em và mọi người ra xem cái này ngoài sân, nhanh thôi!

     Em nhìn anh đầy hoài nghi và sự tò mò. Em sẽ biết ngay thôi. Nào đi đi nàng thơ nhỏ bé của anh!

     Em quay đi định chạy đến chỗ bố mẹ em và nói cho họ biết điều anh nói. Nhưng em bất chợt quay lại và hớt hải hỏi anh mà không quên nụ cười "tuyết trắng đêm xuân".

     - Em xin lỗi nhưng em vẫn chưa biết tên "chồng" em!

     Em thật đáng sợ. Tại sao chỉ cần một cử chỉ nhỏ của em cũng khiến anh xao lòng! Mọi sự chờ đợi bấy lâu này đổ hết về đây. Anh cười nhẹ tạo dáng cool nhất có thể :

     - Anh tên Triệu Tử Lâm!

     Em thật đẹp, thật trong sáng nhưng cũng rất hiểu chuyện. Trong lúc chờ mọi người ra khỏi, anh bước ra ngoài, đứng giữa con đường nhựa sạch sẽ. Chỉ một phút sau em ra khỏi cùng đám người "bị thịt" sau lưng. Ông bố ngớ ngẩn của em lo lắng chạy ra hỏi :

    - Có chuyện gì vậy?

    Anh chỉ lên trời mà cười khẽ.

    Em nhìn thấy mà đúng không? Một chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời xanh thẳm. Từ trên chiếc trực thăng những vụn giấy rơi xuống với dòng chữ " Vĩnh biệt". 

    Anh đã ôm chặt em trong lòng để bảo vệ em ngay lúc đó!

    Bống tiếng động như chuông đồng hồ vang lên. Tít...Tít...Tít.

    Và BÙM, BÙM, BÙM, BÙM, BÙM!...

    Cả một dãy nhà từ đầu đến cuối đều nổ tung. Và tất nhiên sẽ có người chết. Em có biết anh chi trả bao nhiêu để làm phi vụ này? Nhưng đây chỉ là một thứ tiêu khiển khi anh giận dữ. Đó là lỗi của em! Con người thật của anh đã chối dậy, chỉ cần thêm một tác động nhẹ, nó sẽ tàn sát tất cả.

    Nhưng anh muốn xin lỗi em!

    Có thể sau này anh sẽ hối hận. Nhưng bây giờ anh đang rất hả hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.