Quốc Sắc Thiên Hương 2: Phu Nhân Tướng Quân

Chương 5




Mười năm sau.

Vĩnh Lạc vương phủ.

"Tiểu Thúy, cô lại ở hậu viên chăm sóc hoa cỏ sao?"

"Phải đó, Hách Võ, huynh xem, nơi này thật đẹp. Nếu cách cách nhìn thấy hẳn sẽ rất thích."

"Mười năm, chẳng có lấy một chút tin tức về vương gia, có lẽ vương gia vì quá bi thương nên cũng đã ra đi rồi."

"Nếu có một ngày, vương gia đưa cách cách trở về thì tốt biết mấy."

Tuy hai người biết chuyện này là không thể, nhưng vẫn luôn chờ đợi kì tích.

o0o

Tần Vương phủ.

"Mười năm, nếu nhi nữ của chúng ta còn sống thì tốt biết mấy." Tần phúc tấn ngắm những loại hoa mà Minh Nguyệt yêu thích, không khỏi cảm thán nói.

Mười năm trước, Hách Liên Vũ đưa nhi nữ của họ đi, đến nay cũng không có tin tức, chớp mắt đã mười năm. "Nàng an tâm, nữ nhi chúng ta có lẽ đang ở một nơi tuyệt đẹp hưởng cuộc sống hạnh phúc."

"Vương gia, phúc tấn, có khách đến." Lão quản gia vội chạy đến hoa viên.

"Có khách?"

"Trẫm vĩ phục xuất tuần, thuận đường nên ghé Tần vương phủ thăm hai vị." Hách Liên Kiệt đi ra.

"Tham kiến hoàng thượng." Tần vương gia và Tần phúc tấn khẩn trương quỳ xuống.

"Miễn lễ, đây không phải hoàng cung, không cần đa lễ."

"Tạ ơn hoàng thượng."

"Hoa cỏ nơi đây đều là của Minh Nguyệt sao?" Hách Liên Kiệt nhìn khắp vườn hoa đương khoe sắc, liền nhớ đến khoảnh khắc nàng nhảy múa tại hoa viên điện Tiêu Phòng,

"Phải, cây cỏ nơi đây đều là những loại Minh Nguyệt yêu thích từ khi còn nhỏ." Tần phúc tấn cũng bắt đầu tưởng niệm nhi nữ.

"Mười năm, chuyện mười năm trước như hiển hiện trước mắt. Hiện tại thiên hạ thái bình, mối giao hảo với Thanh quốc cũng rất tốt đẹp, sẽ không lại xảy ra chiến tranh nữa. Nếu hoàng đệ và Minh Nguyệt còn ở đây thì tốt biết bao."

"Không biết mấy năm nay hoàng thượng có tin tức gì của Vĩnh Lạc vương gia chăng?" Tần vương gia hỏi.

"Trẫn lần này vi phục xuất tuần cũng là vì chuyện của hoàng đệ và Minh Nguyệt. Mấy năm nay, trẫm vẫn luôn cho người điều tra về hoàng đệ, nhưng đều vô vọng. Gần đây có người hồi báo, có một đôi nam nữ thần tiên ở phía Đông Nam Đại Minh, chẳng những trượng nghĩa còn hành hiệp chữa bệnh, xoa dịu nỗi đau của bách tính. Đáng tiếc hai người họ hành tung bất định."

"Chẳng lẽ là Vĩnh Lạc vương gia và Minh Nguyệt sao? Nhưng Minh Nguyệt không phải đã. . . ."

"Đúng vậy, trẫm cũng không ngờ, nhưng trẫn vẫn tin tưởng hai người kia chính là bọn họ. Hiện tại Ngọc Cơ công chúa cũng đã tìm được hạnh phúc, nếu bọn họ có thể trở về thì tốt rồi."

"Vương gia, có khi nào nhi nữ của chúng ta thật sự còn sống?" Tần phúc tấn kích động nhìn Tần vương gia.

Tần vương gia vỗ vỗ bàn tay Tần phúc tấn, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, nếu nhi nữ của chúng ta còn sống, nó nhất định sẽ trở về."

"Trẫn cũng nghĩ vậy, nếu Minh Nguyệt còn sống, bọn họ nhất định ngày nào đó sẽ trở về."

o0o

"Đại vương, nơi này là một trấn nhỏ ở phía Tay Nam Minh quốc." Mạc Ngôn bẩm báo với Tư Mã Phong.

"Chà, cuối cùng cũng đến nơi, hi vọng có thể tìm thấy hai người trong lời đồn." Mười năm, tưởng rằng chuyện gì qua cũng đã qua rồi, không ngờ lời đồn đại về một đôi thần tiên lại khiến người ta dấy lên hi vọng. Nếu nàng còn sống thì thật tốt.

"Thuộc hạ đã cho người dò la, có tin tức sẽ lập tức báo lại." Chuyện của Tần Minh Nguyệt, Mạc Ngôn cũng nghe qua, nhưng không hiểu vì đâu đại vương đến bây giờ vẫn chưa chịu buông tay. Mười năm, đã mười năm, ngày nào cũng như ngày nào, ngài vẫn cố chấp không buông.

"Được, chúng ta đi đây đó ngắm cảnh một lát."

"Nghe nói trấn Tây có một ngọn núi kì lạ, bốn mùa hoa nở, mát mẻ dễ chịu, rất nhiều người cất công từ xa đến thăm."

"Đi, chúng ta đi du ngoạn một phen." Tư Mã Phong đứng lên đi ra ngoài."

"Rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.