Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 2: Ác nô




Thiên Tôn Hiên Viên cười tới lệch cả mặt. Trong mắt đám người Hiên Viên Thiên Tâm cũng không che giấu được ý cười. Sắc mặt đám người bên Hình Thiên rất nhanh đều xám xịt lại. Trái lại Tinh quân Hình Thiên hoàn toàn không tỏ thái độ, chỉ thản nhiên nhìn Thiên Tôn Hiên Viên nói một chút:

- Lão tiểu tử, còn cười nữa có tin ta đánh ngươi hay không? Lăn tới đây uống rượu đi.

Nói xong Tinh quân Hình Thiên nhanh chân đi vào phía trong. Thiên Tôn Hiên Viên lộ vẻ không để ý, lại cười to vài tiếng lúc này mới dẫn theo Tiêu Lãng đi vào phía trong. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm đi theo sau lại không dám cười nữa. Tính tình Hình Thiên trong biển sao Hỗn Loạn nổi tiếng vừa xấu vừa cứng. Nếu thật sự chọc giận hắn, đánh cũng là đánh vô ích...

Một đám người đi vào bên trong Hình Thiên Cung. Bên trong còn khí thế hơn cả cung điện của Trương Khả Tinh Quân, chỉ có điều ngược lại không sa hoa, lấy màu đen làm màu chủ yếu. Hiển nhiên Tinh quân Hình Thiên là một người rất nghiêm túc.

Bên trong cũng không có nữ tử múa hát, rượu ngon thịt tốt bày đầy bàn vuông. Hình Thiên ngồi ở chủ vị như long bàng hổ cứ, lại thêm trên người phóng thích khí thế, làm cho người ta có một cảm giác bá chủ quân lâm thiên hạ.

Hình Thiên cũng không kính rượu tự mình uống, hững hờ nhìn Thiên Tôn Hiên Viên nói:

- Lão tiểu tử, đại nhân Tu La có khỏe không? Có nhớ lão phu không?

- Phốc...

Thiên Tôn Hiên Viên vừa bưng một chén rượu lên uống một hớp, lập tức phun ra ngoài. Hắn liếc mắt nhìn Hình Thiên nói:

- Hình Thiên, ngươi đánh giá mình quá cao đi? Cho dù đại nhân có nhớ ngươi chắc hẳn chỉ cảm thấy tiểu tử ngươi đánh tốt, da thô thịt dầy, không dễ dàng đánh chết đi?

Hai người này là lão oan gia, trong miệng đều không có lời hay. Ban đầu đám người Tiêu Lãng còn có chút không thích ứng, giờ phút này đều đã chết lặng. Mỗi người cúi đầu giống như hổ nuốt chó vồ ăn những thức ăn ngon mà Thần Vực không có.

- Hừ!

Hình Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ ngạo nghễ nói:

- Sớm muộn sẽ có một ngày lão phu chứng đạo Thần Chí Cao, đi tới chiến đấu với đại nhân Tu La một trận, để trả lại mối thù năm đó.

- Rất khí phách!

Thiên Tôn Hiên Viên ủng hộ, tấm tắc tán thưởng sau đó lại liếc mắt nhìn nói:

- Chỉ có điều... Không phải ta đả kích ngươi. Ta còn thực sự chưa tin lời ngươi! Từ kỷ nguyên không gian hỗn độn tới nay đã có mấy ngàn tỉ năm chứ? Thần tài chí cao sinh ra được bao nhiêu người? Thần Vực có bảy người. Yêu Vực có sáu người. Ma Vực có sáu người. Cộng thêm Tiêu Dao Vương và Bách Hoa Tiên Tử thần bí không thuộc về bất kỳ thế lực nào, cũng là hai mươi mốt người chứ? Thần Chí Cao kế tiếp sinh ra chắc hẳn ít nhất cũng phải trăm vạn năm sau. Không gian hỗn độn ít nhất có mấy vạn người Thiên Tôn đỉnh phong. Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng sao?

Ánh mắt Tiêu Lãng và Độc Long sáng lên. Chuyện như thế người bình thường không thể biết được. Thế giới hỗn độn này thậm chí có hai mươi mốt Thần Chí Cao? Lại còn có hai người là Tiêu Dao Vương và Bách Hoa Tiên Tử không thuộc về bất luận thế lực nào? Việc này nếu không phải Thiên Tôn Hiên Viên nói ra, cả đời này sợ rằng Tiêu Lãng cũng không có cơ hội tìm hiểu.

Tiêu Dao Vương!

Nghe thấy cái tên này, Tiêu Lãng theo bản năng lộ vẻ sùng kính. Đây mới thực sự là tiêu dao. Thành tựu Thần Chí Cao, không thuộc về bất luận thế lực nào, tiêu dao tự tại, đây mới là khoái ý nhân sinh!

Tinh quân Hình Thiên thản nhiên nhìn thoáng qua, vẫn ngạo nghễ nói:

- Nếu người khác có thể trở thành Thần Chí Cao, vì sao ta không thể? Nếu ta có thể lấy thái hỗn thể trở thành người số một tại biển sao Hỗn Loạn, ta có thể thành tựu Thần Chí Cao!

Lời nói của hắn rất có khí phách.

Thiên Tôn Hiên Viên không đả kích cũng không phản bác hắn. Trong đại điện mọi người đều bị khí phách của Tinh quân Hình Thiên cảm hoá, bị sự tự tin cường đại của hắn kích phát ý chí chiến đấu.

Đúng vậy!

Thái hỗn thể còn có thể trở thành người số một biển sao Hỗn Loạn, vì sao bọn họ không thể đặt chân đứng ở trên đỉnh cao? Không ai sinh ra đã nhất định là Thần Chí Cao, đều là do hậu thiên tu luyện tới. Có lẽ bọn họ có vận khí rất tốt, nhưng không thể bỏ qua vô số gian khổ máu và lệ phía sau lưng của mỗi một Thần Chí Cao.

Một tướng công thành vạn cốt khô. Nếu muốn đi lên đến đỉnh cao, thành tựu uy danh vạn thế, có người nào không phải một đường đồ thần đi lên? Đồ thần sau lưng bọn họ phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu lần đứng giữa sự sống và cái chết, nào có ai biết?

Giờ phút này, người xúc động nhất có lẽ chính là Tiêu Lãng.

Bởi vì hắn và Tinh quân Hình Thiên giống nhau, đều là phế thể. Tinh quân Hình Thiên dùng tư thái khí phách nói cho hắn biết - phế thể không đáng sợ, đáng sợ chính là người có tâm phế bỏ. Không còn tinh thần, không còn nhuệ khí ngoài ta còn ai, không còn khí phách liếc mắt thiên hạ, không còn dũng khí leo đỉnh cao, ngươi làm sao có thể đi thẳng lên tới chín tầng trời, ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao?

Nếu như trong lòng chính ngươi còn không đủ cường đại, ngươi làm sao khiến thế giới này run rẩy vì ngươi? Chính ngươi cũng không cho rằng ngươi có thể bước lên đỉnh cao, trên trời dưới đất ai có thể giúp ngươi?

Kẻ địch lớn nhất của con người, quả nhiên vẫn là chính mình!

Một đời ăn mày mong mỏi lớn nhất chính là ăn được một bữa cơm ngon, tiến vào nhà lầu, chơi mấy cô nương xinh đẹp. Cho dù ngày sau người ăn mày này phát đạt, nhiều nhất chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi, đời này niềm vui của hắn chắc hẳn chính là sống phóng túng. Hắn vĩnh viễn không làm được hoàng đế.

Con người phải có mục tiêu, đồng thời kiên quyết không nản chí, tiến về phía mục tiêu, cuối cùng có lẽ kết cục cũng không lý tưởng, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận không phải sao? Có lẽ... chờ tới tời điểm ngươi nhìn lại, ngươi sẽ phát hiện mình đã đứng ở trên vị trí rất cao.

Tiêu Lãng càng nghĩ trong lòng càng rộng mở. Con mắt cũng càng ngày càng sáng. Trên người tự nhiên tuôn trào một khí thế. Cuối cùng hắn làm một hành động kinh người.

- Được!

Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh một vòng, sau đó nói từng chữ một:

- Hôm nay chư vị ở đây làm chứng, Tiêu Lãng ta cũng lập lời thề, đời này nhất định phải thành tựu Thần Chí Cao, nếu như không thành tựu, tình nguyện không tiếp tục làm người!

- A...

Một đám người nhìn nhau, cảm giác thế giới này quá điên cuồng!

Tinh quân Hình Thiên thực lực đã đạt được Thiên Tôn đỉnh phong, thực lực chắc hẳn vô địch dưới Thần Chí Cao, cùng cấp bậc với Thiên Tôn Lưu Hỏa. Loại nhân vật lớn này nói muốn trùng kích Thần Chí Cao, người ngoài chỉ có thể cảm thấy tính tình Hình Thiên thật sự khí phách.

Nhưng Tiêu Lãng này chỉ là thần khí thể, chút thực lực này cũng dám nói ra một câu như vậy, xác định không phải để lấy lòng mọi người chứ? Ở đây cơ bản đều là cường giả Thần Tổ!

Tình nguyện không tiếp tục làm người?

Nhớ tới câu nói này, mọi người lại cảm thấy tiểu tử này đầu có vấn đề. Không sợ bị người cười thì thôi, còn ép mình vào tuyệt lộ? Hắn muốn cho mọi người xem hắn là một kẻ ngu ngốc sao?

Giờ phút này ngay cả đám người Hiên Viên Thiên Tâm cũng cảm thấy Tiêu Lãng nói lời ấy không thỏa đáng. Lời này ngươi lén lút nói một chút là được. Nói trước mặt nhân vật lớn như vậy, làm trò cười cho người ta sao...

Nhưng khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Lãng, lại nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt hắn, nhìn thấy hào quang tự tin trên mặt hắn, trên người hắn đột nhiên phát ra khí thế, mọi người lại cảm thấy không thể cười được. Trái lại tất cả đều yên tĩnh.

Dường như giờ phút này trên người Tiêu Lãng có một loại ma lực kỳ dị, khiến cho người khác cảm thấy hắn không phải là kẻ ngu ngốc, cũng không phải là muốn lấy lòng mọi người. Hơn nữa còn làm cho người ta có một niềm tin, dường như... hắn có thể làm được?

Thiên Tôn Hiên Viên suy tư. Nhưng hai người Tinh quân Hình Thiên và Tiêu Lãng lại nhìn nhau, cuối cùng hai người cùng cười. Ánh mắt Hình Thiên trở nên cực kỳ ôn hòa, gật đầu nói:

- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên không tồi! Nếu như để ý tiểu ma nữ nhà ta, con rể Hình Thiên Cung như ngươi, ta muốn! Trên thế giới này phàm nhân quá nhiều, thực sự có thể hiểu rõ ý muốn của mình lại quá ít. Thế nhân phỉ ta báng ta cười ta hối ta xem thường ta, thì đã làm sao? Làm người quan trọng nhất là ý muốn của mình. Kẻ địch lớn nhất là chính mình. Ánh mắt người ngoài thật sự quan trọng như vậy sao?

Tất cả mọi người ở đó đều chấn động. Trong đại điện yên lặng như tờ. Mọi người đều lặng lẽ suy ngẫm.

Chỉ một lát sau, mắt Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên sáng lên, cười lớn:

- Ha ha ha, xấu hổ xấu hổ! Lão phu tu luyện hơn mười vạn năm, đến bây giờ tâm tình lại còn không bằng Tiêu Lãng? Đa tạ lão đại ca Hình Thiên, đa tạ Tiêu Lãng hiền chất! Lão phu dừng lại ở bình cảnh này lâu như vậy, nhưng nhờ mấy câu nói của các ngươi đã hoàn toàn tỉnh ngộ! Thiên Tâm, các ngươi cứ ở lại đây trước đã. Ta đi bế quan một, hai tháng. Chờ sau khi ta xuất quan, thực lực tuyệt đối có thể lại nâng cao lên gấp hai!

Vù!

Sau khi Thiên Tôn Hiên Viên nói xong, thân thể đột ngột biến mất. Không ngờ hắn lại thật sự đi tìm nơi bế quan...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.