Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 52: Chương 52




“Váy… váy của chị rất đẹp.”

Thiếu niên chưa nếm trải mùi đời, tuy ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng lại cũng cực kỳ trong sáng.

Cậu bất chấp tất cả, khích lệ một câu.

Lập tức, với khuôn mặt dữ tợn, Đường Hoan nhoẻn miệng, cười cực kỳ vui vẻ.

[ Cô đừng cười, cười lên trông càng xấu hơn.] - Hệ thống nhắc nhở, đừng dọa ma đứa nhỏ nhà người ta chứ.

“Cút!”

Sau khi tiện tay cứu người, Đường Hoan cảm nhận một cách sâu sắc rằng: là một xác sống nhưng cô vẫn có giá trị, theo đó, tự tin của cô cũng bùng nổ, tuy rằng cuộc sống này vô cùng gian khó nhưng cô sẽ không từ bỏ việc chữa bệnh!

Cô muốn đi tìm boss phản diện, sau đó bảo vệ anh. Nếu đụng phải khí vận chi nữ thì cô sẽ khiêng anh lên, bỏ chạy, không để anh có bất cứ dây dưa nào với cô ta. Cô sẽ đợi đến khi anh nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho xác sống, trở thành……

“Đại địa chi phụ” lấp lánh ánh sáng của một vị thánh!

Tuy cô xấu nhưng cô có sức mạnh, boss phản diện là thiên tài y học nhưng anh lại không thể đánh nhau nha!

Đường Hoan nhanh chóng xác định vị trí của bản thân, sau đó, từ trong tuyệt vọng u ám, cô tìm được thứ phù hợp với mình.

Nghĩ vậy, Đường Hoan quyết định tới trường đại học tìm Lăng Trầm.

Cô hưng phấn đi vài bước, chàng trai được cô cứu vừa hoảng sợ, vừa nhắm mắt theo đuôi cô.

Đường Hoan quay lại: “Khò khè…” Biết đường tới trường đại học C không?

Thương thay cho chàng trai, cậu hoàn toàn không hiểu cô muốn nói gì và càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Da đầu căng chặt, cậu nhắc lại lời khen vừa nãy: “Váy của chị… rất đẹp.”

Đường Hoan: “……”

Chàng trai vừa bàng hoàng, vừa hoang mang. Mạt thế đột nhiên buông xuống, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, về đâu.

Khi thuỷ triều xác sống tới, cha mẹ cậu cứ thế mạng ai người đấy chạy, để lại cậu bơ vơ, lẻ loi một mình.

Vừa nãy, khi cậu cho rằng mình sẽ thành thức ăn trong miệng xác sống thì lại được một nữ xác sống kỳ quái, mặc váy màu hồng phấn cứu.

Hiện tại, nơi nào cũng là địa ngục, ở bên nữ xác sống này có vẻ còn an toàn hơn một chút.

Một người, một xác sống, căn bản không thể dùng tiếng nói để giao tiếp với nhau.

Đường Hoan lại xoay người, tiếp tục bước về phía trước. Đi được một lát, cô phát hiện, chàng trai mà mình vừa cứu vẫn theo sau lưng cô.

Thật phiền. Suy nghĩ một lúc, Đường Hoan hùng hổ đi về phía thiếu niên kia, khom người, khiêng cậu lên vai rồi chạy đi tìm một cửa hàng văn phòng phẩm.

Đường Hoan lấy ra giấy bút từ trong cửa hàng văn phòng phẩm, sau đó viết những nét chữ chẳng khác nào gà bới xuống giấy.

“Đại học C ở đâu?”

Bởi vì cơ thể đã bị biến dị nên chỉ mỗi việc cầm bút thôi, Đường Hoan cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, nhưng, dù sao cũng tốt hơn là khò khè cả ngày mà chẳng nói thành lời.

Chàng trai vẽ lên giấy một bức bản đồ đơn giản, sau đó sợ sệt hỏi: “Tôi có thể đi theo chị rồi cùng nhau tới thủ đô được không?”

Đường Hoan dứt khoát lắc đầu.

Cô là người có nguyên tắc, cô đến thế giới này chỉ vì boss phản diện, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào việc của người khác!

Hơn nữa, boss còn đang ở thành phố này, cô về thủ đô làm gì?

Chàng trai cúi đầu, trầm mặc.

Cậu lờ mờ đoán được kết cục của mình rồi. Sau khi rời khỏi nữ xác sống này, rất có khả năng cậu sẽ gặp phải đàn xác sống khác, sau đó bị chúng phanh thây.

Nhưng, có lẽ đây chính là vận mệnh của cậu.

Đường Hoan “có nguyên tắc”, dứt khoát rời đi, nhưng cuối cùng cô vẫn quay lại, khiêng người lên vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.