Quo Vadis

Chương 2




Tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên. Ngay cả Hoa Lâm được thiên nhiên ưu đãi cũng có cảm giác nắng nóng. Cứ tầm 6h sáng là mặt trời mọc.

Triệu Quốc Đống đổi bộ đồ thể thao đi dạo trên bờ sông Quế Khê.

Hai bên bờ sông đã được dọn dẹp sạch sẽ, bắt đầu trồng cây, tạo thành một đường đẹp cho người đi bộ.

Triệu Quốc Đống rất coi trọng kế hoạch xanh hóa hai bên bờ sông Quế Khê. Theo hắn thấy cùng với việc làm mấy thứ không thực tế thì không bằng tặng hai bên sông Quế Khê cho dân chúng huyện thành, vừa có thể tạo ra một phong cảnh đẹp của Hoa Lâm, vừa có thể tăng hình ảnh của Hoa Lâm. Hơn nữa cũng là nơi vui chơi, đi bộ cho dân chúng Hoa Lâm.

Hai sân bóng được xây dựng phía tây sông Quế Khê, đây là do Triệu Quốc Đống chuyên môn đặt ra. Đối với dân chúng huyện thành thì tennis hay bóng chuyền không quá thích hợp, bóng bàn rất nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng lại chỉ là một, hai đấu nhau, không bằng trò chơi tập thể.

Hai bên sông Quế Khê đã là nơi náo nhiệt nhất Hoa Lâm vào buổi sáng sớm và tối. Hai sân bóng kia cũng vậy, đến tối nó được các cơ quan nhà nước đến thi đấu. Cũng có đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đề nghị xây dựng phía đông sông Quế Khê hai sân bóng nữa, tiền không nhiều nhưng được dân chúng hoan nghênh.

Triệu Quốc Đống đi chậm chuyển sang đi nhanh mà hưởng thụ gió mát trên bờ sông mang tới. Mặc dù mới hơn 6h nhưng đã có không ít người đến tập thể dục.

Có người taajp Thái cực quyền, có người nhảy lên nhảy xuống, tập mệt thì sang ghế đá, ghế băng ngồi xuống, ngắm cảnh sông.

- Lão Trương, cải cách đã 20 năm, xem ra hai năm nay Hoa Lâm chúng ta mới thay đổi.
Một ông lão cao gầy xoay xoay hai viên bi sắt to trong tay mà nói:
- Tôi không biết sao nhiều khóa chính quyền như vậy mà không nghĩ đến việc xây dựng cầu ở sông Quế Khê, không nghĩ tới việc cải tạo hai bên sông Quế Khê để cho dân chúng Hoa Lâm hưởng thụ?

- Lão Lý, ông cũng không xem đám người đó là như thế nào sao? Ngoài việc cả ngày tụ tập nhậu nhẹt thì biết làm gì?
Ông lão béo hừ một tiếng:
- Từ Mã Đạo Nguyên đến Trâu Trì Trường thì chẳng ai là tốt, chỉ biết chơi gái. La Đại Hải thực ra là người tốt nhưng thiếu khí phách.

- Nghe nói vị Bí thư Triệu trẻ tuổi bây giờ chưa kết hôn. Cầu này là do cậu ta cố gắng tranh cãi mà đạt được. Nghe nói Ninh Lăng còn không muốn nhưng bị cậu ta phản đối tới cùng. Cái này hay, làm như vậy mới đúng.
Ông lão gầy cười nói:
- Ông nói con ông đang làm rất tốt tại Thị trấn Mã Thủ phải không? Thu nhập hai năm qua có tăng lên không?

- Đúng thế, thu cũng tăng lên nhưng nó nói rất mệt. Nghe nó nói công trình khu du lịch đã tiến vào giai đoạn hai, khai thác các khu suối nước nóng. Trên thị trấn phải trông đất nên suốt ngày chạy vào rừng núi, mệt như chó nhưng nó nói như vậy mới thích. Tôi không biết nó nghĩ gì nhưng nghĩ tới thu nhập tăng nhiều thì lại hiểu.

- Nghe nói lão Tần đã chuyển sang bên kia sông?
Ông lão gầy mở miệng nói.

- Ừ, y thời gian này đang không ngừng mời khách để chúc mừng. Huyện thành thoáng cái có gần mười ngàn người vào, các căn phòng bên Hà Đông bây giờ cũng bị người ngoài mua sạch. Ai cũng nói xây dựng xong không ai mua, bây giờ thì không còn chút nào, bị người ngoài tới mua hết.
Ông lão béo lắc đầu nói:
- Ngay cả người có nhà cũng thấy thòm thèm.

- Ông đừng nói mấy cái đó. Nhà bên kia sông xây dựng rất tốt. Ngoài việc xa một chút, tối yên tĩnh một chút thì điều kiện tốt hơn chỗ chúng ta nhiều. Nếu là tôi thì cũng muốn sang đó, bên đó có cây cối, quảng trường. Ông ngủ dậy là thấy mình như đang trong công viên. Không khí như vậy mới tươi mát.

- Lão Lý, ông nếu ở đó cả đời thì sợ là sẽ không thấy nó hay nữa. Bên đó tuy được nhưng quá yên tĩnh, không có gì cả, khác hẳn bên chúng ta, vừa ra ngoài đã là đường, đi một đoạn là mua được hết thứ mình cần.
Ông lão béo cười nói:
- Vị trí khác nhau không phải một hai ngày là giải quyết được, tôi muốn ở bên này hơn.

- Tôi thấy theo tình hình này thì chỉ sợ hai ba năm bên đó sẽ vượt qua hẳn bên này, tôi đúng là muốn mua một căn nhà bên đó.

Triệu Quốc Đống một bên tập thể dục một bên nghe hai ông lão nói chuyện về sự biến hoá của Hoa Lâm. Từ cuộc nói chuyện của họ, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận kỳ vọng của người dân.

Đây là ấn tượng cho mọi người, Triệu Quốc Đống rất hưởng thụ nếu sau này mọi người nghĩ tới mình vì những gì mình đã làm.

Trung tuần tháng sáu sẽ diễn ra hội nghị trao đổi kinh nghiệm công tác du lịch toàn tỉnh. Theo bố trí của Triệu Quốc Đống, Tân Tồn Hoán đã dẫn theo một đám người bắt đầu đi lại quanh các thành phố tại những tỉnh lân cận, mang theo thư giới thiệu của Sở Du lịch tỉnh An Nguyên mà mời các công ty du lịch có tiếng, mời bọn họ tham gia hội nghị.

………….

- Làm rất tốt.

Triệu Quốc Đống đứng sau lưng Tương Uẩn Hoa không biết đối phương đang nói cảnh trước mặt hay là nói mình vận động tốt khiến Kỳ Dư Hồng không thể không chấp nhận tổ chức hội nghị kia ở Hoa Lâm.

- Ha ha, Trưởng ban Tương, đây đều là nhờ ngài.
Triệu Quốc Đống hàm hồ nói một câu.

- Cậu đó, chiêu này tôi không dạy cậu cơ mà. Kỳ Dư Hồng đã bị cậu đưa vào tròng, ngoài các công ty du lịch trong tỉnh thì sợ rằng còn có mấy chục công ty du lịch nổi tiếng trong nước tới tham gia, cậu đúng là có thể bỏ tiền. Quốc Đống, cậu không sợ Thị ủy Ninh Lăng truy cứu lãng phí sao? Tiền dùng không ít đâu.
Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Trưởng ban Tương, phát triển ngành du lịch được xác định là một cực trong sự tăng trưởng kinh tế của Hoa Lâm chúng ta, căn cứ thống kê thì ngành du lịch từ những năm 90 đã vượt qua dầu mỏ và ô tô. Mặc dù từ bề ngoài nhìn nó bình thường nhưng nó đã nhảy lên chiếm trên 10% GDP toàn cầu, nó khiến nhiều ngành nghề khác phát triển theo, ăn uống, ngủ nghỉ cũng đi theo.
Triệu Quốc Đống nói.

- Hoa Lâm có thắng cảnh du lịch trời ban, lại có di sản văn hóa, đồng thời còn có trụ sở Đạo giáo nổi tiếng toàn tỉnh, đủ để phát triển du lịch. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân trong giai đoạn một chỉ là thử nghiệm, giai đoạn hai mới là chính thức. Mà tôi đã tra cứu tư liệu thì bây giờ Kỳ Lân quan là nơi được bảo trì tốt nhất của tỉnh An Nguyên, dù là quy mô hay công trình kiến trúc đều đáng để nghiên cứu.

- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng có ra vẻ với tôi.
Tương Uẩn Hoa xua tay nói. Thấy Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu, Tương Uẩn Hoa nói:
- Cậu đó, cái gì đặt vào tay cậu đều có thể mở rộng nó ra vô hạn, ở điểm này tại Ninh Lăng không ai có thể so sánh với cậu. Tôi đây không phải là khen mà đó là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.