Quên Phải Yêu Anh

Chương 42: Đụng chạm ở thang máy




Một buổi chiều nọ, hắn dẫn tôi đi ăn, sau lại chở tôi đến sân vận động gần đó. Nhóm anh Đăng Vinh hẹn tôi tối nay đi chơi bóng rổ, nghĩ đã lâu rồi không gặp mấy anh, nên cũng không từ chối. Kha cũng không có ý kiến gì đối với việc tôi đột nhiên huỷ hẹn với hắn, ngược lại còn tự nguyện đi theo chăm sóc, đưa đón tôi đến tận nơi, rồi ngồi ở một bên xem tôi chơi, ánh mắt luôn luôn dịu dàng chăm chú.

Khoảng gần 2 tiếng sau, trận đấu kết thúc. Đang định lại chỗ của Kha thì anh Vinh bỗng chặn tôi lại, hơi hất mặt về phía hắn hỏi:

-Sao? Cậu ta "đổ" rồi?

Tôi vuốt tóc, tự hào trả lời:

-Dĩ nhiên. Anh nghĩ em là ai chứ? Cậu ta làm sao thoát được?

-Anh thật thông cảm cho Kha quá. Hà Vũ, em đừng dọa người ta chạy mất dép đó nha.

Hừ! Tôi đối xử với hắn rất dịu dàng đó. Hơn nữa, hắn mà dám chạy tôi sẽ đem hắn trói lại, xem còn chạy được không?

Hai anh em đứng bá vai bá cổ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Được một lát tôi thấy Kha đi lại chỗ này, trong tay còn cầm theo chai nước. Hắn nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi người Đăng Vinh, vặn nắp chai nước, săn sóc cắm ống hút rồi mới đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, bình tĩnh uống từng ngụm, nhớ đến lúc trước mỗi khi người kia chơi đá bóng xong tôi luôn mang nước đến cho hắn. Tôi hạnh phúc mỉm cười, cố tình phớt lờ ánh mắt trêu chọc của những người còn lại, thậm chí xua tay tỏ ý đuổi bọn họ về. Cả nhóm cười cười, vẫy tay tạm biệt, sau đó lần lượt rời đi. Hắn bỗng dưng chạy lại gần anh Vinh mượn quả bóng rổ, quay sang nói với tôi:

-Hà Vũ, dạy tôi chơi bóng rổ đi.

Tôi bật cười, thắc mắc hỏi.

-Sao tự nhiên lại muốn học?

-Tôi học xong sẽ chơi cùng với cậu. Chứ tôi không muốn đứng ở bên ngoài mà nhìn cậu chơi chung với một đám con trai.

-Kha, cậu ghen sao?

-Tôi không có.-nói không nhưng mặt hắn lại đỏ lên.

-Được rồi. Dễ lắm. Qua đây đi, tôi sẽ chỉ cho cậu.

-Ừ. Tôi đến liền.

****************************

Tôi nhìn thấy Hà Vũ ngồi một bên cầm điện thoại di động bấm bấm cái gì đó liền hỏi:

-Đang làm gì thế?

-Facebook.-người kia chỉ ngắn gọn trả lời, đầu vẫn không ngẩng lên.

-Không xem phim sao?-tôi nhìn màn hình ti vi đang chiếu một màn đấu súng gay cấn, khẽ nhíu mày-Hay do phim không hay?

-Không phải. Thật ra tôi đã xem bộ phim này rồi.

Cô nhóc này thật là...

-Sao lại không nói sớm. Tôi mở phim khác.

Nói xong tôi liền đứng dậy tìm đĩa khác. Hà Vũ bối rối ngăn tôi lại:

-Không cần đâu. Cậu thích mà, cứ xem tiếp đi.

Tôi hôn hôn hai má của Vũ, xoa đầu cô nhóc một chút.

-Ngốc, tôi chỉ muốn được ngồi xem phim với cậu thôi. Xem gì cũng không thành vấn đề, miễn cậu thích thì ok hết.

-Nếu tôi thích phim ma?-Người kia nghịch ngợm nháy mắt với tôi.

Tôi hơi cứng người, bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, muốn toát cả mồ hôi hột. Thế nhưng vẫn mạnh miệng hào phóng đáp:

-Được. Nếu cậu muốn.

Nói xong cũng thật muốn cắn lưỡi tự sát. Vì cái gì mà phải tỏ ra anh hùng chứ? Vì cái gì lại ngu ngốc không suy nghĩ liền đáp ứng? Nhưng nhìn đến ánh mắt mong chờ và nụ cười vui vẻ của người đối diện, tôi chợt thấy nếu có phải chịu đựng một chút cũng rất đáng.

Vậy mới nói, một khi đã rơi vào lưới tình thì con người ta dù có thông minh tới đâu cũng sẽ trở thành những tên ngốc hết thuốc chữa. Có lẽ tôi đang dần biến thành một trong những tên ngốc đó, chỉ là, tôi hoàn toàn can tâm tình nguyện.

Cũng may cuối cùng Hà Vũ không bật phim ma, nếu không chắc tôi sẽ phải mất ngủ cả tuần, có khi cả tháng ấy chứ.

***********************

Một bữa, tôi sang nhà Kha để chơi. Không biết từ đâu hắn lại lôi ra được một chồng giấy A4 khá cũ đưa cho tôi xem.

-Không ngờ cậu lại vẽ đẹp như vậy đó.-tôi hào phóng khen ngợi.

-Cũng bình thường thôi. Hồi trước ở bên Mỹ không có gì làm nên có khi sẽ mang giấy bút ra công viên ngồi vẽ.

-Cậu chưa từng học qua lớp mỹ thuật sao?-tôi ngạc nhiên hỏi.

-Không. Vẽ nhiều quen tay thôi.

Tôi ngắm nghía xấp giấy trong tay, đúng thật có vài tờ dưới cùng nét vẽ hơi cứng, còn đơn giản, nhưng về sau càng lúc càng đẹp.

-Cậu không có vẽ người hả?

-Không có. Tôi không thích vẽ người. Bất quá nếu cậu thích tôi có thể vẽ cho cậu một bức.

Tôi khẽ cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tên này cũng thật biết cách làm cho người ta vui vẻ.

-Cậu có muốn sau này làm họa sĩ?

-Không có. Vẽ chỉ là sở thích, không phải thứ tôi theo đuổi. Hơn nữa, cái nghề họa sĩ không phải dễ sống. Nếu làm nghề này, sợ lúc đó không kiếm được tiền, tôi không thể nuôi được cậu và con của tụi mình.

Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống giả vờ xem xét mấy tờ giấy. Hắn cười chế nhạo, ngồi xuống bên cạnh, ôm tôi hỏi:

-Thế còn cậu? Chơi bóng rổ giỏi như vậy, có bao giờ nghĩ tới chuyện tham gia đội tuyển quốc gia không?

Tôi không nghĩ ngợi lập tức lắc đầu. Đùa gì chứ? Tôi làm gì có bản lĩnh đó.

-Cũng giống cậu thôi. Chơi bóng là sở thích, tôi chưa từng nghĩ sâu xa như vậy. Tôi lại thích ở nhà để chồng nuôi hơn.

-Cũng được. Sau này tôi sẽ đi làm, để cậu ở nhà nấu cơm.

-Đừng có mơ. Ai nói sẽ lấy cậu chứ?-tôi cứng miệng la lên.

-Không lấy tôi thì lấy ai? Đừng quên ba tôi từng giới thiệu với mọi người cậu là con dâu tương lai của ông, lúc đó cậu cũng đâu có ý kiến. Chấp nhận đi, cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ tôi, nếu không thì sẽ bị người ta chê cười đó.

-Cứ cho là vậy đi. Nhưng tôi không muốn nấu cơm. Tôi muốn mướn người giúp việc.

-Không được. Cậu phải nấu cơm cho tôi.

-Tôi không nấu đó. Cậu làm gì tôi?

-Nếu cậu muốn mướn người giúp việc thì tiền cậu tự trả.-hắn tủm tỉm cười, nói với giọng đầy thách thức.

-Sao có thể như vậy được? Tôi không chịu.-tôi dùng sức đẩy hắn ra.

-Kệ cậu.

*************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.