Quên Phải Yêu Anh

Chương 21: Tỏ tình




Edit: Khuê Loạn Beta: Tuyết Y Trong viện chật ních người, trừ ba mươi người làm công, còn có mấy người làm của thôn trang. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn ký hiệu kỳ lạ bên trên chậu. Vẻ mặt Tạ quản sự khó hiểu nhìn mấy dãy kỳ lạ trên giấy kia của Loan Loan. Bởi vì chủ ý của Loan Loan ngày hôm qua, khi Tạ quản sự báo cho Dư chưởng quỹ biết, Dư chưởng quỹ lúc ấy nghe xong liền nói hay lắm hay lắm, sau đó khen ngợi hắn bảo hắn làm rất tốt.

Dư chưởng quỹ lại rất được Đông gia (*) coi trọng, cũng có cơ hội gặp được người nhà Đông gia, nếu như ông ấy nói tốt vài câu trước mặt Đông gia, nói không chừng một ngày nào đó hắn lại được thăng chức.

(*) Đông gia: ông chủ

Cho nên trong lòng Tạ quản sự cũng đọng lại ấn tượng tốt với Loan Loan, và còn có chút cảm kích, nên khi nói chuyện với Loan Loan cũng khách khí hơn. Lúc này hắn ở bên cạnh mỉm cười nói: “Vợ Bách Thủ, những ký hiệu này là cái gì vậy a?”

“Những thứ này ta dùng để ghi nhớ, trong lòng cũng dễ tính toán. Mặc dù ta không phải là người của thôn trang, nhưng chúng ta cũng đều làm việc cho Đông gia, nên cũng phải để tâm mà, phải không?”

Ta quản sự biết dụng ý của nàng, cười nói: “Đúng thế!” Hắn chỉ vào một chuỗi con số trên giấy nói: “Nhưng mà, những ký hiệu này rất kỳ lạ.”

Loan Loan hơi khó xử cười nói: “Đây là ta đánh dấu để đếm, là cách do ta nghĩ ra, ha ha, ta chỉ tiện tay vẽ mà thôi, lúc rảnh rỗi ngồi nghĩ linh tinh ấy mà, nên người ngoài nhìn vào không hiểu được, khiến ngài chê cười rồi.”

“À.” Tạ quản sự bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu cười, cuối cùng không hỏi tiếp nữa.

Kiểm tra hết chỗ thịt cùng xương sườn và cả chỗ lạp xưởng, Loan Loan chỉ huy mọi người đưa tất cả chỗ chậu đó chuyển vào bên trong nhà, mà lạp xưởng thì đương nhiên là được treo trên cọc trúc rồi nhấc vào, sau đó mới đóng cửa lại. Chìa khóa hiển nhiên là do Tạ quản sự cất giữ, nhưng Loan Loan là một người làm việc cẩn thận, nàng không hy vọng chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa, cho nên vừa rồi lúc tất cả mọi người đều đứng xem, nàng không hề tránh né gì mà nói ra dụng ý của mình.

Làm xong những việc này thì trời cũng đã tối, Loan Loan chào Tạ quản sự rồi cùng mọi người đi về nhà.

Buổi chiều ngày hôm sau nàng phát tiền công cho tất cả mọi người. Mọi người nhận được tiền công đều rất vui vẻ. Sau đó nàng hỏi xem ngày hôm sau ai rảnh, tiếp theo đã định ra mười mấy người đi theo nàng đến thôn trang vào ngày thứ ba.

Công việc sau này thì đơn giản hơn rất nhiều, nhưng có điều cũng phải tốn thời gian. Họ phải khiêng lạp xưởng ra sân phơi nắng, sau đó treo tất cả thịt xông khói, xương sườn, lại xếp cỏ bồng vào hun thịt khô, thịt này cứ cách mấy canh giờ là lại xông khói một lần, thế nên không thể thiếu người, những người khác đã đi về, chỉ để lại bốn năm người ở thôn trang.

Loan Loan đi ba ngày liên tục, sau đó mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu thấy nàng thật sự có chút mệt mỏi, liền bảo nàng đừng đi nữa, rồi hai người dẫn theo mấy người đến thôn trang.

Cũng may là có hai người này giúp đỡ nên nàng mới có thể được chút thời gian rảnh rỗi. Thịt khô sau khi hun được một khoảng thời gian thì thời gian hun mỗi ngày bắt đầu từ từ giảm bớt. Sau lần bị ngã kia, dường như vận khí của Dương Nghĩa Trí bắt đầu xấu đi, chân đã dần dần lành lại, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn mắc một vài bệnh vặt. Lần trước ông bị nhiễm phong hàn đến giờ vẫn chưa khỏi, Vương đại phu đã tới khám, lần nào cũng đều nói là do phong hàn, kê phương thuốc nhưng uống mãi vẫn không có hiệu quả. Họ cũng từng đến chợ khám qua, thế nhưng bệnh của Dương Nghĩa Trí chẳng những không khá lên, mà ngược lại tinh thần càng ngày càng kém, làm cho người nhà lo lắng đến nỗi không biết nên làm như thế nào cho phải.

Mấy ngày qua, mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ Thạch Đầu lại nhíu chặt mày. Mẹ Thạch Đầu đi lên thôn trang được mấy ngày, mẹ Nguyên Bảo bảo nàng cũng đừng đi nữa, rồi nàng ấy tự dẫn theo mấy người đi tới đi lui lên thôn trang mỗi ngày hai chuyến.

Loan Loan và Bách Thủ cũng đi thăm Dương Nghĩa Trí, nhưng bà nội Thạch Đầu không cho nàng vào nhà: “Cháu cứ ngồi ngoài sân này cũng được, ông ấy đang cảm mạo, mà bây giờ cháu lại mang thai, chớ đi vào lại lây bệnh khí.”

Bách Thủ một mình đi vào thăm, nói chuyện với Dương Nghĩa Trí một lát, còn Loan Loan ngồi ngoài sân với bà nội Thạch Đầu và mẹ Thạch Đầu.

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày. Lúc trước Lai Sinh cứ rúc trong phòng chơi, không biết hắn nghịch cái gì, còn gần đây thì bắt đầu ngày nào cũng chạy ra ngoài. Hôm đó đến nhà Vương Trường Thọ, hắn nhìn thấy ba con mèo con thì thấy thích vô cùng. Con mèo cái mà mẹ Trường Thọ nuôi đẻ được ba con mèo đực. Chú mèo con lông mềm như nhung, chỉ to cỡ bàn tay, ai nhìn thấy cũng thích. Lai Sinh không chịu nổi nên nhõng nhẽo làm nũng, thế là Loan Loan mua về cho hắn một chú mèo con, mẹ Trường Thọ bảo là cho nàng, có điều nàng vẫn đưa bạc cho bà.

Nhưng chưa được mấy ngày, Loan Loan đã hối hận.

Từ sau khi có chú mèo con kia, Lai Sinh coi nó như bảo bối vậy, ăn cơm cũng cho mèo ăn trước, có đôi lúc còn ôm lên giường chơi cùng. Lúc mới đến, chú mèo này rất nhút nhát, nhưng dần dần cũng không rúc vào xó nữa, mà đôi khi nó còn thừa dịp không có ai là chạy ra ngoài chơi.

Không thấy mèo đâu, Loan Loan lại đứng ở cửa bắt đầu tìm mèo: “Meo meo, về đây nào, meo meo meo. . . . . . .”

****************

Con đường nhỏ ở thôn quê yên tĩnh không có một bóng người, ánh tà dương rơi vãi trên người Hương Tú, chiếu lên bóng hình nàng càng thêm vẻ cô đơn. Hôm nay không có việc gì, nên nàng cố ý xin phép quản sự cho về sớm hơn mọi ngày một chút, vì lúc bình thường nàng không có nhà, Mạch Thảo ăn uống rất qua loa, cho nên hôm nay nàng cố ý mua về một miếng thịt.

Trong thôn này, ai còn có thể một thân một mình nuôi con gái gian nan sống qua ngày như nàng. Mỗi ngày không chỉ phải đi làm, còn phải chạy về nhà, nàng rất muốn tìm một nam nhân để dựa vào, quả thực nàng có tìm, nhưng lại tìm sai người, lúc ấy bản thân nàng bị quỷ ám rồi, nên bây giờ mới hại Mạch Thảo cũng bị khinh bỉ cùng nàng.

Hương Tú khẽ thở dài, không phải quả phụ thì đâu biết được nỗi khổ của quả phụ.

Lúc nàng đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy một người đứng ở ngã rẽ phía trước, người nọ vốn đã chuẩn bị đi vào trong thôn, nhưng kết quả nhìn thấy nàng thì lại lui vào ven đường.

Mặt Cát Đại không chút biểu cảm nhìn Hương Tú đang đi từ xa lại, nàng hơn ba mươi tuổi mà thoạt nhìn thì trẻ hơn mấy phu nhân cùng tuổi. Sau khi sinh con xong nàng đã béo lên, nhưng không chỉ không có vẻ khó coi của người phụ nữ trung niên mập mạp, ngược lại dáng vẻ đẫy đà có không ít ý vị, cho dù mặc quần áo cũ quê mùa, nhưng vẫn lộ ra vẻ phong tình thành thục của nữ nhân, đặc biệt khi phối hợp với đôi mắt câu dẫn người khác kia, thì nam nhân đều muốn nhìn lâu hơn.

Tâm tình Cát Đại trở nên âm u hơn một chút, cúi đầu chửi thề một tiếng.

Hương Tú nhìn Cát Đại mang vẻ mặt tối sầm đang đứng ven đường, trong lòng nàng không biết chắc hắn có phải có việc tìm mình hay không? Bộ dạng hắn như thế, rõ ràng tâm tình hắn đang rất tệ, nàng cũng không muốn đi động chạm vào hắn, vì nàng đã quá hiểu tính tình của hắn rồi.

Hương Tú đến gần thấy Cát Đại không có ý định gọi mình, mắt nàng nhìn thẳng đi lướt qua người hắn, kết quả là cổ tay nàng bỗng chốc bị người ta chộp lấy, kéo một cái thật mạnh, suýt nữa thì nàng đã ngã rồi.

Nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Cát Đại, cố gắng để giọng nói mình không cứng ngắc: “Có chuyện gì?”

Nghe vậy, Cát Đại vẻ mặt ghê tởm, thô tục ồ lên nói: “Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta, có chuyện gì hay không chính ngươi hiểu rõ lấy.”

“Ta với ngươi đã sớm không còn chuyện gì hay để nói nữa, không có chuyện gì thì phiền ngươi nhường đường một chút.” Hương Tú cũng lạnh lùng nói.

“Hừ, ta cũng không có gì hay ho mà nói cả, nhưng ngươi lại thân mật với nam nhân khác, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn cần mặt mũi đấy.” Cát Đại tức giận trợn mắt nhìn, gân xanh trên trán đều nổi lên.

Ngày hôm qua hắn đi chợ, gặp phải mấy người trước kia làm công cùng nhau, mọi người chào hỏi hắn, kết quả là sau lưng lại cười nhạo hắn vì lấy phải con đàn bà lẳng lơ, bọn họ nói Hương Tú hiện giờ có quan hệ không mập mờ với ai ai, vừa gặp đã chui vào trong chăn, mọi người còn sinh động mà kể công phu trên giường của Hương Tú như thế nào ra làm sao, đồng thời hắn còn nghe thấy người khác thầm thì to nhỏ nói là không biết trước kia hắn đã phải đội bao nhiêu cái nón xanh rồi.

Đàn ông trọng mặt mũi, trước mặt người khác bị xem thường như vậy khiến hắn phải kìm nén một bụng hỏa.

Nhưng mà khi nghe lời Cát Đại nói, Hương Tú lại lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Ta không biết xấu hổ. Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây? Tự ngươi hiểu rõ.”

“Để cho người như ngươi nuôi con đúng là làm hỏng cả đời con bé, nó đi theo ngươi cả đời sẽ không ngóc đầu lên được.” Đại Cát gầm lên.

“Được, ngươi có bản lĩnh vậy sao lúc đầu ngươi không dẫn Thảo nhi theo đi.”

“Đồ không biết xấu hổ. Phiền ngươi chừa chút thể diện cho cho con gái ngươi đi.”

“Ta với ngươi không có quan hệ gì, ta làm sao ngươi quản được chắc?”

“Ngươi. . . . . . . Tiện nhân.”

************

Loan Loan đứng ven đường gọi một lúc cũng không tìm được con mèo, trong lòng như có ngọn lửa không tên thiêu đốt, sau đó vẫn do Lai Sinh tìm thấy nó bế về.

“Tìm được rồi à?” Loan Loan liếc mắt nhìn con mèo vô cùng bẩn trong ngực Lai Sinh hỏi.

“Đệ tìm thấy trong bụi cỏ.” Lai Sinh vừa ôm con mèo bẩn kia như bảo bối, dùng tay vuốt vuốt lông cho nó, rồi vừa đi vào trong sân.

Loan Loan tức giận: “Đệ mang con mèo chết tiệt kia đi tắm cho sạch sẽ đi, đệ nhìn xem quần áo đệ đã thành cái dạng gì rồi.”

Lai Sinh không đáp lời, vừa đi vào trong nhà, miệng còn nhỏ giọng nói chuyện với chú mèo con.

Loan Loan nhíu mày, thằng nhóc này, nàng thật muốn hôm nào đó tặng phứt con mèo chết tiệt này cho người ta đi cho xong.

Lai Sinh hễ rảnh là cứ ôm con mèo này vào lòng suốt, ngủ cũng để trên giường, coi nó như bảo bối, chăm sóc nó như tổ tông vậy. Ngay cả lúc ăn cơm trong miệng hắn vẫn gọi “meo meo”. Nàng chỉ cảm thấy trong tai toàn tiếng “meo meo”, đôi khi ngay cả lời nàng nói hắn cũng không nghe.

Loan Loan đang tức giận nghĩ, bỗng nhìn thấy Hương Tú đi ngang qua cổng, sau đó thì nàng sửng sốt.

Trên mặt Hương Tú lúc này đâu còn có loại biểu cảm dửng dưng như bình thường nữa, nàng cúi đầu xuống, dấu năm ngón tay trên mặt có thể thấy được rõ rệt.

Đây rõ ràng là bị người ta đánh mà!

Trong lòng Loan Loan quả thực có chút khó hiểu, sau đó liếc mắt nhìn bóng lưng Hương Tú vội vã đi qua, nàng đóng cổng rồi đi vào phòng bếp.

Buổi tối, Bách Thủ bắt được con gà rừng, hắn chặt thành từng miếng, cho thêm ớt khô, gừng, hành và các loại gia vị khác, lại thêm ít tương, mùi thơm nức cả mũi.

Vốn vẫn là do Bách Thủ nấu cơm, nhưng hôm nay Loan Loan muốn ăn cay, mà sợ Bách Thủ không làm không ra được hương vị kia, nên bản thân nàng tự đứng bếp. Nấu thịt gà xong, Loan Loan ngồi xuống cạnh bàn, còn nồi canh rau cải thì để Bách Thủ nấu. Xem chừng canh cũng đã nấu xong rồi, nhưng Lai Sinh vẫn rúc trong phòng mình chưa chịu ra, Loan Loan đứng ở cửa phòng bếp gọi to mấy tiếng. Sau đó mới thấy Lai Sinh bế con mèo kia chậm rãi đi ra.

Vừa ra đến, hắn đã ngửi thấy mùi thơm, thế là lập tức đặt con mèo xuống, chạy vào phòng bếp. Nhìn một bát thịt gà lớn óng ánh dầu, mùi thơm tỏa ra bốn phía, bên trong còn có cả ớt và đầy đủ các loại gia vị khác, chưa cần nếm mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Sau đó không đợi ai nói, hắn đã ngay ngay thẳng thẳng ngồi xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát thức ăn, dáng vẻ kia hận không thể đổ hết bát thịt gà vào bụng mình.

Loan Loan nhìn thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi xới cơm xong rồi hai người ngồi xuống, Loan Loan phát hiện Lai Sinh một tay cầm đũa, một tay ôm mèo, con mèo rúc vào lòng hắn, cái mũi nhướng ra ngoài ngửi ngửi, quả nhiên là một con mèo lớn một con mèo nhỏ tham ăn.

Không kể đến việc hiện giờ Loan Loan đang mang thai cần phải tránh xa tất cả các loại động vật, bản thân nàng cũng rất ghét lúc đang ăn cơm mà chó mèo cứ lượn qua lượn lại dưới chân, huống chi là cho mèo lên bàn ăn.

“Lai Sinh, đệ thả con mèo xuống đi, ăn cơm còn ôm là sao, đệ không thấy bẩn à.”

“Nó không bẩn, đệ tắm giúp nó rồi mà.” Lai Sinh bĩu môi nói.

“Còn không bẩn sao? Tự đệ nhìn xem bộ lông của nó biến thành màu gì rồi kìa? Đừng nói linh tinh nữa, thả nó xuống, sau này đừng có hơi tí là lại ôm nó, trên người nó có rận, nếu mà lây sang người đệ thì sau này không cho đệ ngồi bàn ăn cơm nữa.”

Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Loan Loan, Lai Sinh thả con mèo xuống, nếu đổi lại là bình thường thì hắn đã ôm bát và mèo ngồi xổm ở bậc cửa rồi. Bát thịt gà kia đúng là rất ngon, ba người ăn chưa được một lúc là đã hết sạch, mọi người còn có chút thòm thèm, Bách Thủ nói hôm nào lại lên núi bắt một con gà rừng nữa về.

Sau bữa cơm tối, Lai Sinh lại trở về phòng mình, Bách Thủ đun nước nóng, Loan Loan rửa mặt xong thì về đi vào buồng trong, lúc đi ngang qua nhà chính nàng nghe thấy tiếng Lai Sinh ở trong phòng không biết đang nhỏ to cái gì, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô hai tiếng.

Loan Loan lấy làm lạ, liền lặng lẽ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.