Quên Phải Yêu Anh

Chương 11: Ông Ngoại




Văn Thao điên cuồng rống giận, như phát tiết nỗi căm hận mấy năm qua của gã lại giống như vô số oan hồn của những người bị gã ăn tươi rít gào.

Như ngọn lửa báo thù cháy hừng hực, so với cuộc chiến với Ngọc Tuyết Ngưng tâm tình gã càng điên cuồng hơn tất thảy.

Bởi vì, gã nhìn thấy báo thù cũng là hi vọng thoát khỏi tháp.

Dương Thần dùng hỗn độn lực bao vây xung quanh mình, cắn nuốt sạch sẽ phản vật chất, đồng thời không ngừng chống lại vụ nổ lớn liên tiếp.

Khí huyết trong cơ thể cùng lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị vô số ma trảo bóp chặt từng mạch máu, khiến hắn cảm giác toàn thân bị tùng xẻo!

Cho dù lúc trước bị Âm Thủ Chí dùng Cửu Khúc Khốn Long đỉnh phong bế, lọt vào công kích toàn lực của đám tu sĩ, Dương Thần cũng không thấy khó chịu như vậy.

Nhất thời, căn bệnh trong đại não rất lâu chưa phát tác lại có dấu hiệu phục hồi.

Ánh mắt Dương Thần tràn ngập tơ máu màu hồng, như Ác ma Địa Ngục gào thét.

A, yaaaaaa....

Toàn thân Dương Thần như có ý thức của riêng mình, huy động toàn bộ tiềm lực, bản năng chiến đấu đến cùng của hắn tạo thành thực lực khủng bố!

Thái Thanh Thần Lôi!

Dương Thần để toàn bộ hỗn độn lực xung quanh mình nổ tung, thừa dịp đẩy ra năng lượng phản vật chất thoát khỏi khống chế, từ bốn phương tám hướng tập hợp hàng trăm hàng ngàn Thái Thanh Thần Lôi thô dầy.

Tử lam điện quang như dòng nước xiết chảy ngược từ không trung, không có chỗ nào năng lượng phản vật chất không bị đánh nát biến mất.

Quần áo Dương Thần sớm đã rách bươm, gần như trần truồng, cơ thể bao bọc bởi điện quang như một Lôi Thần tại thế.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Nhịp bước chân mạnh mẽ của Dương Thần, mỗi bước dẫm trên mặt đất phát ra tiếng trầm trọng như trống canh.

Trông như một tia tử lam lôi quang bắn ra!

Nháy mắt, Dương Thần đã mang theo thần lôi lực tới trước mặt Văn Thao.

Bụp!

Nắm đấm bao bọc bởi Thần lôi đánh vào đầu, một quyền khác đấm vào ngực Văn Thao!

Phanh! Phanh! Rầm rầm, rầm!

Nắm đấm Dương Thần dày đặc như súng liên thanh bắn ra, liên tục đánh vào thân thể Văn Thao, khiến gã bị đánh thành vô số cặn bã năng lượng phản vật chất.

Năng lượng phản vật chất bị Thái Thanh Thần Lôi ăn mòn, tiêu tán trong không khí.

Thậm chí cả không gian vô cùng vững chắc cũng bị quyền của Dương Thần cường lực đánh sản sinh ra không gian loạn lưu.

Sau vài giây, Dương Thần toàn lực xuất thủ không biết đánh ra mấy nghìn quyền, tốc độ và lực lượng của nắm đấm người bình thường hoàn toàn không thể lý giải.

Ở phía xa, Ngọc Tuyết Ngưng quan sát cuộc chiến, đôi mắt mở to, không thể tin nổi vào mắt mình nữa...

Cô đã là cường giả tung hoành từ năm vạn năm trước, không có nhiều thủ đoạn của cao thủ khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Mà ở Vạn Yêu Giới, dù cho trong ở Thông Thiên Tháp linh khí sung túc, cũng chịu sự hạn chế của Vạn Yêu Giới, thực lực chỉ có thể phát ra hơn nửa.

Thế nhưng một nửa thực lực này đã khiến Văn Thao không chịu sự áp chế đánh nhau một năm cũng không thể giết cô.

Cho nên, tuy nhìn bây giờ Dương Thần mạnh hơn rất nhiều, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng rõ ràng, nếu ở bên ngoài, thực lực chân chính của cô khôi phục, Dương Thần còn xa mới là đối thủ.

Thế nhưng, bây giờ, Ngọc Tuyết Ngưng nghĩ, nếu cảnh giới Dương Thần tiếp tục đề thăng, chuyện bị hắn vượt qua là chuyện không thể tránh khỏi...

- Tiểu tử thối này... Tố chất thân thể quá biến thái mà...

Trong lòng Ngọc Tuyết Ngưng mặc niệm, thậm chí cảm thấy Long tộc vẫn lấy cường độ thân thể mà kiêu ngạo cũng chẳng đáng xách dép cho Dương Thần.

Thế nhưng, đây không có nghĩa Văn Thao thực sự sẽ bị bại đơn giản như vậy.

Mắt thấy, Dương Thần đánh cho Văn Thao không còn chút cặn bã nhưng phía trước, cách đó không xa gã lại một lần nữa ngưng tụ lại thành hình người.

Văn Thao giống như một cơn ác mộng khó bị đánh thức, nhìn như biến mất nhưng chỉ cần anh dừng tay gã lại xuất hiện một lần nữa trước mắt anh.

Nụ cười âm u giả tạo. Văn Thao vặn vẹo cái cổ, lẩn thứ hai đem năng lượng phản vật chất phân tán tụ tập lại.

- Làm sao vậy, Dương Thần, nắm đấm của mày chỉ có một chút sức như thế? Uy lực Thần lôi chỉ có vậy thôi sao, hình như đối với tao chả xi nhê gì đâu? Vậy phải làm sao bây giờ?

Văn Thao đắc ý cười âm lành, quái dị, theo sát đó là ánh mắt tràn ngập quang mang màu bạc xám, năng lượng phản vật chất lại phô thiên cái địa nổi lên cuồn cuộn.

Trong lòng Dương Thần trầm xuống, vốn tưởng rằng không ngừng sử dụng Thái Thanh Thần Lôi công kích dày đặc, có thể triệt để khiến gã kia tiêu tán, nhưng tựa hồ... Mình quá ngây thơ rồi chăng!

Trên tay của Văn Thao, một lượng lớn phản vật chất ngưng tụ, cô đọng, từ từ hình thành quang cầu mờ ảo.

- Dương Thần mày biết không... Trong tự nhiên, vật chất cùng phản vật chất tương tác với nhau sinh ra gần trăm phần trăm năng lượng vật chất, mà bây giờ nhân loại lợi dụng phản ứng nhiệt hạch trong bom hạt nhân ước chừng một phần trăm năng lượng chuyển hóa. 

Nói cách khác, hiện tại, đạn phản vật chất trên tay tao nếu sử dụng ở bên ngoài trong nháy mắt có thể hủy diệt chí ít ba bốn tình của Hoa Hạ giết mấy tỷ người nhân loại!

Mà ở đây tao chỉ muốn hủy diệt mày! Mày không có chỗ để trốn!

Nói xong, Văn Thao trực tiếp ném đạn năng lượng phản vật chất tới Dương Thần.

Dương Thần vô ý thức nghĩ dùng Hỗn Độn đỉnh đi thôn phệ, thế nhưng vừa nãy trong Hỗn Độn đỉnh, hung hồn Hỗn độn đã bị tổn thương, nếu bây giờ ăn tiếp một đạn năng lượng này nữa chỉ sợ cần mấy trăm năm nữa cũng không cần phải ngưng tụ rồi.

Dương Thần không thể làm gì khác cắn răng từ trong nhẫn không gian, lấy thứ Hoàng Tuyền lão ma tặng cho mình, mà chưa bao giờ sử dụng, Bàn Cổ Phủ!

Trong mười bảy kiện Tiên khí, diệu dụng của Kính Côn Luân, người tặng cho hắn là cung chủ Khuynh Thành cũng không rõ ràng lắm, có người nói có thể xuyên qua hư không, nhưng bao nhiêu người sở hữu chưa từng hiểu thấu đáo, chỉ là tặng lại cho mình.

Mà Bàn Cổ Phủ, có thể xé rách không gian, năng lực bài trừ phép tắc phi thường mạnh, chỉ tiếc là nó chịu sự hạn chế của tu vi người sử dụng, mà sinh ra lực lượng, nếu không năm đó Hoàng Tuyền lão ma có thể phát ra uy lực chân chính của kiện Tiên khí này đã không chịu kết cục trở thành ma linh.

Dương Thần không trông cậy vào bản thân có thể như Bàn Cổ đại thần trong truyền thuyết cẩm Bàn Cổ Phủ khai thiên tích địa, nhưng với năng lượng phản vật chất nếu mình dùng kiện Tiên khí khác đón đỡ, có thể có đường sống nhưng chắc chắn bị trọng thương.

Hơn nữa với khả năng của Văn Thao, tựa hồ ném thêm vài viên không thành vấn đề.

Vì thế, trong Vạn Yêu Giới không thể sử dụng không gian phép tắc, chỉ có thể sử dụng Bàn Cổ Phủ xé rách không gian, có chút hy vọng!

Bàn Cổ Phủ xuất hiện trên tay, sức nặng của nó khiến Dương Thần kinh ngạc.

Với tố chất thân thể của Dương Thần, còn thấy cây búa này rất nặng, đủ thấy trọng lượng đích thực của nó không phải người thường có thể tưởng tượng.

Bàn Cổ Phủ vừa xuất hiện, phong ba rít gào, trong nháy mắt dài ra hơn mười mét, trên thân búa mang một màu đồng cổ tang thương đơn sơ; nó không có hoa văn trang trí, như một cục sắt đen từ thời Thượng cổ to hơn mười mét, trọng độn vô phong, có lẽ khác chỉ là nó tản ra linh khí mê huyễn dày đặc như Cự Linh hiện thể, uy mãnh dị thường.

Đương nhiên, không phải bên trong có Bàn cổ đại thần gì đó khống chế búa, chi là một tia Thần lực kết hợp cùng với búa mà thôi, nếu không cây búa này vượt cả Tiên khí rồi.

A!!!

Dương Thần nổi giận gầm lên, giơ Bàn Cổ Phủ lên cao, sau đó mạnh mẽ bổ xuống.

Ầm ầm!!!

Bàn Cổ Phủ phóng ra quang mang rực rỡ, linh khí cuộn trào như thủy điện mở cửa xả lũ, như vạn thú được cởi dây, điên cuồng xoay quanh không gian.

Viên đạn năng lượng phản vật chất rơi vào khu vực búa bổ xuống chấn động cùng búa, nổ tung tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Xa xa, Ngọc Tuyết Ngưng cũng có thể cảm thấy sự cường đại của viên đạn năng lượng này, cô tự nhận nếu Văn Thao ném vào cô, cô cũng chỉ có thể trốn tránh lên tầng cao hơn của Thông Thiên Tháp, không cách nào chống đơ.

Không biết Dương Thần lấy đâu ra một cây búa uy mãnh, nhìn rất quen mắt!

- Tên nhóc này! Làm sao lại có Bàn Cổ Phủ?

Khi Bàn cổ Phủ nặng nề đánh xuống trong nháy mắt; Ngọc Tuyết Ngưng không kìm nổi kích động, cô không nghĩ vụ nổ kia có lan đến cạnh mình hay không, cô chỉ nghĩ Dương Thần mang đến cho mình thật nhiều niềm vui bất ngờ.

Rẹt, rẹt!!!

Trong khoảng không, không gian như bị cái gì đó xé rách ra!

Một mảnh tinh không, vô số sao trời lóe sáng, trong khoảng không, Dương Thần cùng Văn Thao thoáng hiện.

Dương Thần giật mình, đây là... Xé rách không gian?

Vừa nãy, Thần lôi mãnh liệt như vậy cũng chỉ đánh cho không gian dao động hỗn loạn, nhưng Bàn Cổ Phủ lại bổ ra cả không gian rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.