Quay Về Tuổi 17

Chương 25: Tới cứu




Editor: Táo đỏ phố núi

Phản kháng của cô trước mặt người đàn ông này trở nên vô dụng, mỗi một lần cô muốn phản kháng, đều bị người đàn ông này ăn gắt gao, khí lực trên người giống như bị rút sạch, hôn tới tấp, làm cho cô mềm nhũn ở trong ngực của anh ta ngay cả một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể dùng sức ôm lấy người đàn ông, lại bị anh ta hôn triệt để…

Kết thúc một nụ hôn, hơi thở của Cố Uyển Uyển đã sớm rối loại, hôn tới mức sắp hít thở không thông, rất bá đạo không cho phép cự tuyệt, giữa răng môi đều là hơi thở thuộc về anh ta. Làm cho lý trí cô phân tán, đâu còn bộ dạng giương nanh múa vuốt nữa, cánh môi sưng đỏ lên, ban đầu đẩy Cố Thành ra không có khí lực dựa lên vai anh ta, hô hấp dồn dập, trên mặt đỏ giống như sắp nhỏ ra máu, trên người nóng bừng lên, giống như bị lửa đốt, ánh mắt mê ly, hiện ra vẻ đẹp mê người.

Cố Uyển Uyển cắn môi, người đàn ông nắm lấy cằm cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh ta, Cố Uyển Uyển nhìn vào trong mắt người đàn ông, rất rõ ràng nhìn thấy mình vì ham muốn mà bộ dạng có chút động tình, cô hận không thể đập đầu lên bàn mà chết, thật sự là xấu hổ muốn chết, mặt mũi tổ tông tám đời đều bị cô vứt sạch rồi.

Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thành nhìn lên đôi môi của Cố Uyển Uyển, trong mắt toát ra ngọn lửa, tiếng thở dốc trầm thấp rơi vào trong tai Cố Uyển Uyển.

Một hồi lâu, bàn tay chế trụ ở eo Cố Uyển Uyển dùng sức đem cô dính sát lên trên người anh ta không một chút khe hở, dán khít chặt chẽ, đáy mắt không chút nào che giấu, bừa bãi mà cương quyết, giọng nói mất tiếng trở nên khàn khàn, "Sở dĩ tôi muốn hỏi cô số điện thoại, hỏi tên của cô, là vì tôi cảm thấy có hứng thú với cô, hiểu không, cô gái?"

Sắc mặt Cố Uyển Uyển ửng hồng, dùng sức đẩy Cố Thành ra, vẻ mặt thẹn thùng trừng mắt lên nhìn anh ta, "Anh, anh lưu manh."

Cố Thành rất hài lòng với phản ứng của Cố Uyển Uyển, nhếch môi, thoáng một cái vẻ mặt lưu manh tràn ra trên khuôn mặt anh tuấn.

Khom lưng, nhặt những tờ tiền màu đỏ rơi lả tả lên, lười nhác nhét vào trong tay Cố Uyển Uyển, ngón tay như khiêu khích nhẹ nhàng chà sát lên lòng bàn tay của Cố Uyển Uyển, khoé mắt cong lên, "Tiền của cô, cất kỹ đi."

Vẻ mặt Cố Uyển Uyển giống như là nuốt phải ruồi, nhanh chóng gạt tay người đàn ông ra, loại cảm giác này thật sự là không thông suốt.

Một giây sau, không hề nhìn về phía người đàn ông, cầm tiền, ôm giày, cứ như vậy xoay người rời đi như chạy trốn.

Loại đàn ông này, tốt nhất là nên tránh xa.

Sau lưng lại truyền đến âm thanh tự đắc của người đàn ông, mang theo nụ cười thản nhiên, "Cô gái, tên tôi Cố Thành, nhớ kỹ, ngày khác tôi sẽ đi tìm cô."

Cố Uyển Uyển lắc lắc đầu, dưới chân bước đi nhanh hơn, đi thật nhanh, cô phải nhịn, coi như cô mắt mù mà ngủ sai người, không ngờ lại khiến cho cô đụng phải người có bệnh thần kinh, đúng là người quái gở năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, chậc chậc chậc, tốt nhất là cô vẫn nên nhanh chóng trốn đi.

------

Vào buổi sáng, ở đây hối hả và nhộn nhịp, nhưng ở một nơi khác chuyện xưa cũng được vén màn lên từ từ.

Ngay lúc Cố Uyển Uyển hoảng loạn chạy ra khỏi khách sạn, bản thân chật vật và hỗn loạn ngồi vào trong taxi, thì ở trong biệt thự được bao bọc bởi non xanh nước biếc, ánh mặt trời buổi sáng chiếu sáng Tần Ngu từ từ tỉnh lại trong ổ chăn ấm.

Dưới người là chiếc giường rất lớn vô cùng mềm mại, chăn bông trên người cực kỳ ấm áp, người đàn ông bên cạnh …

Ánh mắt của Tần Ngu vẫn còn mơ màng liền mở lớn ra, bên trong, chỉ có kinh ngạc và kinh ngạc, rõ ràng là một người đàn ông, lồng ngực màu đồng của anh lộ rõ ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.