Quay Về Tuổi 17

Chương 13: Du ngoạn và ăn cơm dã ngoại




Mùi hương nam tính mạnh mẽ khẽ ập đến, khắp khoang mũi cô đều là mùi của anh, khiến cô thấy mờ mịt choáng váng. Lưỡi anh không bị ngăn trở tàn sát bừa bãi trong miệng cô, dây dưa cùng lưỡi cô, hút sau đó di dộng khắp xung quanh, cô không thể ngăn cản, chỉ có thể bị động nhận lấy sự nhiệt tình của anh.

Nghĩ đến cảm giác anh đem đến khi mình kháng cự, đồng thời cô lại nghĩ đến thời gian cô ở cùng anh càng ngày càng ngắn. Cô không nhịn được mà đưa tay ôm lên cổ anh.

Hơi thở của Vân Dật Bạch khẽ lướt qua má cô, vành tai cô. Cô khẽ thở gấp một tiếng, anh khàn giọng mỉm cười, lại một lần nữa ôm lấy hông cô, nửa người dưới của hai người gắt gao dán vào nhau.

"Đứa bé..." Chợt tỉnh táo lại Thi Tĩnh vội cầm lấy cánh tay đang làm loạn của Vân Dật Bạch nhắc nhở.

Bàn tay đang thăm dò đột ngột dừng lại, sâu trong đôi mắt Vân Dật Bạch chứa một chút nhẫn nhịn. Cuối cùng, chán nản ghé xuống bên người cô thở gấp. Mấy lần liền, đưa tay áp chế cơ thể mình, tránh không đến gần Thi Tĩnh.

''Anh..." như vậy liệu có được không?

Dù sao thì bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh. Cô biết lúc này rất khó với đàn ông. Anh chịu đựng như vậy, không thấy không thoải mái sao?

Một bàn tay lớn che lên đôi mắt cô, Vân Dật Bạch khàn giọng nói, "Đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi." Ở trước mặt người phụ nữ của mình, anh có khả năng kiềm chế một lần, nhưng không có khả năng đến lần thứ hai.

"Vì sao?" Thi Tĩnh khó hiểu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay dày rộng của anh.

Anh dùng nụ hôn cậy mở đôi môi của cô, mang theo ngang ngược yêu cầu cô đáp lại, hôn lên khắp người cô! Bỗng chốc một tay đặt lên nơi đẫy đà của cô, nắn bóp lúc nặng lúc nhẹ. Sau đó môi anh cũng đặt lên.

Cơ thể trắng nõn mềm mại dưới sự ngậm hút, liếm cắn của anh, cùng với đôi tay vuốt ve bên dưới, rất nhanh đã phiếm hồng.

Cơ thể Vân Dật Bạch phủ một tầng mồ hôi, một giọt dưới sức nóng của cơ thể anh rơi trên cơ thể mềm mại của Thi Tĩnh, giống như muốn thiêu đốt trái tim cô. Từng đợt tê dại xâm nhập khắp tứ chi của cô.

Hai tay anh chống lấy cơ thể mình, nhìn xuống người dưới thân, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc, "Giờ đây, cô đã biết vì sao chưa?"

Thi Tĩnh nhẹ nhàng trở mình nằm trên ngực anh, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống. Hài lòng rên lên một tiếng cảm thán, "Thì ra, sự tự chủ của đàn ông quả thật cũng không thể chịu được một đòn!"

Vì sự tiếp xúc của cô, Vân Dật Bạch cúi đầu hôn hôn lên ngón tay cô, "Cô đang khiêu khích đấy à?"

Câu trả lời của Thi Tĩnh chính là cười càng thích thú!

Ngày hôm sau... khi tỉnh lại đã là giữa trưa.

Từ từ mở mắt, Thi Tĩnh phát hiện nơi đây cũng không phải trong phòng, vội vàng ngồi dậy, đánh giá xung quanh, hành động của cô lập tức khiến Vân Dật Bạch quay lại. Anh quay lại nhìn cô.

Thi Tĩnh cũng không rời mắt nhìn Vân Dật Bạch, bỗng nhiên quay đầu nhìn những đám mây xanh lửng lơ giữa bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, cô thở gấp vì kinh ngạc, "Nơi này..."

''Bây giờ cô đang ở giữa trời cao!" Vân Dật Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt lóe lên ý cười dịu dàng, ''Ngủ ngon không?"

Lời của anh chắc chắn không phải nói đến thời gian, kích tình mãnh liệt trước đó giữa cô và Vân Dật Bạch nháy mắt ùa về trong đầu cô, oành một tiếng, cô có thể cảm nhận được khắp mặt cô đều đỏ bừng. Đưa tay che lên miệng anh, cô hung tợn mở miệng, ''Anh câm miệng, đây là ở đâu?"

Vân Dật Bạch nhìn tay cô, nhún nhún vai tỏ ý bắt anh câm miệng, anh làm sao có thể trả lời câu hỏi của cô được.

Hậm hực thu tay lại, đôi mắt đẹp vẫn trừng anh không rời, "Trả lời tôi! Sao tôi lại ở đây?''

"Đây là máy bay riêng của tôi." Cái câu hỏi cuối cùng kia, khỏi phải hỏi.

Anh ở chỗ nào, cô đều phải ở đó. Điều này anh đã từng nói rồi!

Thi Tĩnh cũng chẳng thèm quan tâm đây là máy bay của ai, cô nhảy dựng lên, ''Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

Vân Dật Bạch từ từ đứng lên, đôi mắt ưng lóe lên tia lãnh khốc, "Từ nay về sau tôi ở đâu, cô đều phải đi cùng tôi!"

''Tôi không muốn!'' Thi Tĩnh tức giận. Đến bây giờ vì sao người đàn ông này vẫn không chịu hiểu, cô và anh là không thể nào!

Vẻ mặt Vân Dật Bạch thản nhiên, "Từ trước đến giờ tôi chưa từng cần đến sự cho phép của cô!'' Anh nói phải, thì là phải!

Bộ dáng ương bướng kiêu ngạo của anh càng khiến Thi Tĩnh thêm tức giận, "Vân Dật Bạch, đủ rồi đấy! Tôi không muốn có quan hệ gì với anh, tôi không muốn!"

"Không kịp nữa rồi!" Vân Dật Bạch cười, ''Bây giờ muốn thoát khỏi quan hệ với tôi, đã không còn kịp nữa rồi!" Giọng nói của anh nhẹ nhàng lại khiến người ta không rét mà run. Cơ thể run run, Thi Tĩnh dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế cơ thể không ngừng run run của mình, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Vân Dật Bạch, ''Giao ước giữa tôi và anh lúc đó chỉ là sinh cho gia đình anh một đứa bé, giờ anh lại muốn giam giữ tôi sao? Vân Dật Bạch, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Chậm rãi tiến đến, Vân Dật Bạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng lắc đầu, ''Không, giao ước giữa tôi và cô không chỉ có một, mạng sống sau này của cô đều là của tôi!"

"Anh buông tha cho tôi có được không?" Cô mệt mỏi, rốt cuộc không muốn tranh cãi với anh nữa.

''Không." Vân Dật Bạch chậm rãi nhả ra một từ.

Thi Tĩnh thất vọng lắc đầu, chậm rãi vận động cơ thể mình, "Anh thật sự không chịu buông tha cho tôi?''

Khuôn mặt âm trầm tuấn tú của Vân Dật Bạch nhìn chằm chằm vào hành động của cô, "Cô muốn làm gì?"

Thi Tĩnh dựa vào bên máy bay đi đến bên cửa thoát hiểm, "Tôi khiến anh buông tha cho tôi!"

''Cô dám!'' Vân Dật Bạch nhìn theo động tác của tay cô, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng bước về phía trước, ''Thi Tĩnh, cô sống hay chết tôi cũng không quan tâm, nếu đứa bé trong bụng cô có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!''

Thi Tĩnh buồn bã cười, ''Tôi muốn về!'' Tay cô đặt sẵn trên chốt cửa thoát hiểm. Cô phải đến một nơi cô quen thuộc để sinh đứa bé!

''Thi Tĩnh, đây là giữa trời cao, cô dám làm như vậy, cô cứ thử xem?!" Rốt cuộc ở bên cạnh anh thì sao? Sao lại khiến cô đến một khắc cũng không muốn ở lại?

Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, ''Tôi muốn về!'' Trong mắt cô lóe lên sự cương quyết.

Siết chặt nắm tay, cô ta chắc chắn rằng anh sẽ không để cô gặp chuyện gì không may sao? Chính vì như vậy, cô ta mới dám không chút kiêng nể gì mà khiến anh tức giận như vậy.

''Thi Tĩnh, có gan thì cô nhảy đi! Vân Dật Bạch tôi xin thề. Chỉ cần Thi Tĩnh cô nhảy xuống từ chỗ này. Thi Vĩnh Thành, Thẩm Lạc Du, Phong Linh, còn có những người thân thiết với cô, tôi đều sẽ khiến cho tất cả phải biến mất!'' Vân Dật Bạch chợt ngồi xuống, mỗi một từ anh nói ra đều lãnh khốc vô tình như vậy.

Toàn thân Thi Tĩnh run lên, ''Anh không thể!''

''Cô biết rõ là tôi có thể hay không!'' Vân Dật Bạch ngạo mạn cười, ''Cho đến bây giờ tôi cũng không phải là người nhân từ, cô cũng biết!''

Bàn tay đặt trên chốt cửa nới lỏng, kỳ thật Thi Tĩnh luôn luôn hiểu suy nghĩ trong lòng Vân Dật Bạch, cô biết Vân Dật Bạch sẽ không làm hại cô, cũng sẽ không ngồi im để mặc cô tự làm hại chính mình. Chính vì vậy, cô mới dám làm vậy.

Thế nhưng, lại không giống như suy nghĩ của cô. Vân Dật Bạch không hề ngăn cản cô! Thậm chí cô còn nghĩ Vân Dật Bạch sẽ vì đứa bé trong bụng mà buông tha cho cô. Thế nhưng anh không hề!

''Những người đó không thù không oán với anh!''

''Bọn họ đều là vì cô!'' Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, ''Tôi không muốn! Thế nhưng, bọn họ đều vì sự tùy hứng của cô mà biến mất. Tự cô hãy cẩn thận mà suy nghĩ đi!''

Không giống với Vân Dật Bạch, anh không giống với Vân Dật Bạch trước đây, Vân Dật Bạch trước đây tuy rằng lãnh khốc tàn nhẫn, nhưng cũng không làm hại những người vô tội. Mà người trước mắt đây, không phải anh ta đang nói đùa. Anh ta nghiêm túc!

Bàn tay đặt ở chốt cửa nới lỏng, Thi Tĩnh chán nản ngồi xuống, ''Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?''

Vân Dật Bạch chậm rãi tiến đến, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, một tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ''Ngoan ngoãn nghe lời.'' Anh sẽ không để cô làm sao.

Tức giận nghiêng mặt đi, Thi Tĩnh căm giận không nói một lời. Cô ghét mình lúc này. Cô ghét mình như bây giò chỉ có thể ỷ lại vào anh, cô sợ rằng có một ngày thật sự mình không chịu nổi, sẽ trở thành kẻ phụ thuộc vào anh, mà đánh mất bản thân.

Cánh tay dài đưa ra kéo người ôm vào trong ngực, Vân Dật Bạch ôm lấy cơ thể cô ngồi vào bên cạnh, ''Nghe lời ở lại bên cạnh tôi!''

''Không thể nào!'' Thi Tĩnh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, ''Anh sẽ lấy tôi sao?'' Bọn họ ai cũng đều biết đáp án!

''Cô có thể dựa vào tôi!''

''Bao lâu?" Thi Tĩnh hỏi lại.

''Hửm?'' Vân Dật Bạch không hiểu rõ lắm nhướng mày.

''Ở bên cạnh anh dựa vào anh trong bao lâu? Có thể được bao lâu? Vân Dật Bạch, anh cảm thấy tôi thế nào?'' Thi Tĩnh giữ lấy mặt anh khiến anh cúi đầu nhìn mình hỏi, Vân Dật Bạch bực mình nhíu mày, "Sao lại hỏi như vậy?''

Thi Tĩnh không trả lời mà hỏi lại, ''Anh thấy tôi xinh đẹp sao?'' Cô cười tiếp tục nói, ''Chưa bao giờ tôi cho rằng tôi là một người phụ nữ xinh đẹp! Trên thế giới này còn nhiều người phụ nữ so với tôi còn xinh đẹp hơn. Tôi không đủ tự tin tương lai mấy năm sau, anh vẫn không thay đổi để ý đến khuôn mặt tôi, anh có thể tự tin sao?'' ''Tôi không phải vì gương mặt cô!'' Vân Dật Bạch đen mặt, anh cảm thấy cô đang trêu đùa anh!

''Tức giận sao?'' Thi Tĩnh nhẹ nhàng nói, ''Tức giận là đương nhiên. Anh để tôi ở bên cạnh anh, vậy anh hãy chuẩn bị tốt lúc nào cũng có thể bị tôi chọc giận!''

Dùng cánh tay giữ chặt lấy cơ thể cô, Vân Dật Bạch cúi đầu, ''Đây là cô đang nói cho tôi biết, cô bằng lòng ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi sao?''

Thi Tĩnh lắc đầu, "Tôi không muốn. Chính bởi vì không muốn, nên tôi có thể làm ra nhiều việc khiến anh tức giận. Anh chuẩn bị rồi chứ? Chuẩn bị đối mặt với tôi với lượng thời gian ngắn ngủi?'!''

''Lượng thời gian ngắn ngủi?'' Vân Dật Bạch hơi nhíu mày.

Thi Tĩnh giả bộ không nhìn thấy anh nhíu mày, nói thẳng, ''Đúng vậy, con người sống bất quá cũng mấy chục năm coi như là thời gian ngắn không nhiều?! Anh muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời! Thế nhưng anh đã từng nghĩ đến, sau khi đứa bé chào đời anh sẽ để tôi ở đâu?'' Cô cố ý nói khiêu khích.

Vân Dật Bạch chợt cúi đầu chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, ''Cô có biết cô vừa nói với tôi cái gì không?''

Thi Tĩnh mờ mịt lắc đầu, cô không biết, hiện tại cô chỉ nghĩ muốn thuyết phục anh buông tha cho mình.

"Cô đang muốn tôi cầu hôn!'' Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn cô, ''Cô nghĩ đến mấy chục năm sau, không phải là muốn tôi cầu hôn sao?''

Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh dùng sức đẩy anh ra, ''Tôi không muốn! Anh đừng có tự mình đa tình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.