Quay Về Điểm Xuất Phát! Hảo Vẫn Còn Kịp!

Chương 6




Hơn mười giò. Dưới ánh nến trong phòng tân hôn.

Trên giường, một không khí lãng mạn cùng ái muội nhanh chóng lan tràn.

Mùi hương nữ nhân trong chăn xông vào mũi, Đổng Học Bân hít vào một hơi thật sâu, run run bắt tay vào làm, cánh tay đi đến giữ sườn, nhất thời trong lòng bàn tay có một mảnh trắng mịn, đó là đùi của Tuệ Lan. Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, Đổng Học Bân cảm thây giống như nằm mơ, không quá chân thật.

Tạ Tuệ Lan cũng không động, liền cười nhìn hắn: “Mềm không?”

Học Bân khẳng định nói: “Hơn nữa còn rất đẹp”.

“Ha ha” Tạ Tuệ Lan cười, vuốt vuốt tóc ở thái dương: “Vậy là tốt rồi”.

Tay Đổng Học Bân thướng lên trên, lại vuốt trên ngực cô, hổn hển một chút ấn đầy lòng bàn tay.

“Nơi này thì sao? Mềm không?” Tạ Tuệ Lan mặt không đỏ tim không nhảy nói: “Xúc cảm được không?”

“Ừm! Dáng người của em không cần nói, con gái của Thượng Đế cũng phải hâm mộ em”.

“Tiểu tử anh, sao lại có thể nói như vậy? Ha ha, Tạ tỷ có tốt như vậy sao? Nói giống như thật vậy”.

Đổng Học Bân tán thưởng sơ sờ ngực cô, cúi đầu, miệng áp gần vào tai Tạ Tuệ Lan, thấp giọng nói: “Em không biết em mê người như thế nào đâu, thực, anh hiện tại thấy như đang nằm mơ, còn có điểm không tiếp thụ được, một đại mỹ nhân như vậy lại có thể thành vợ của anh, còn nằm ngủ cùng anh, anh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt nữa, quả thực… Tạ tỷ, em đánh anh một cái đi, xem có phải anh đang nằm mơ không!”

Tạ Tuệ Lan quả thực đánh vào bụng hắn một cái: “Tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi” Đổng Học Bân thổn thức nói: “Không phải nằm mơ”.

“Thật ra, có lúc em cũng thấy chính mình như đang nằm mơ” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nói thế có thể anh không tin, nhưng trên thực tế cho tới bây giờ Tạ tỷ của anh vốn không có yêu người nào. Càng không tính kết hôn trước ba mươi lăm tuổi, một chút cũng đều không tính qua, nhưng còn bây giờ thì sao? Tạ tỷ của anh đã có nam nhân, cũng đã kết hôn, ha ha, lão thiên gia thật ưu ái em, như thế nào lại cho em một tiểu nam nhân như vậy? Có đôi điều có thể cho tới bây giờ em đều không nói qua, anh vĩnh viễn cũng không thể nghĩ được Tạ tỷ của anh thích anh như thế nào đâu”.

Vừa nghe thế. Đổng Học Bân nhất thời mơ hồ lên: “Thực sao?”

Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: “Nếu giả Tạ tỷ của anh còn có thể gả cho anh sao?”

Đổng Học Bân vựng hồ nói: “Em thật sự yêu anh?”

“Lời hay chỉ nói một lần, nghe được thì nghe”.

“Ai da, em nói lại đi, anh thích nghe”.

“Không nói, ha ha”.

Tạ Tuệ Lan chậm rãi vuốt bàn tay Đổng Học Bân đang đặt trên ngực cô. Đặt lên miệng hôn nhẹ mu bàn tay hắn, lại hôn ngón tay hắn, từng ngón, từng ngón một

Đổng Học Bân cũng động tình: “Tuệ Lan”.

Hắn muốn xoay người lên, lại bị Tạ Tuệ Lan đè bả vai lại.

Một chân Tạ Tuệ Lan giơ lên, với độ cong tao nhã, đặt lên người Đổng Học Bân. Ngẩng đầu đặt hai chân lên người anh, Tạ Tuệ Lan chún miệng cười, trên tay đang cầm tay Đổng Học Bân chậm rãi hôn, bỗng nhiên, nàng chúm môi lại, ngậm lấy ngón giữa của Đổng Học Bân, đầu lưỡi cũng cuốn lên, sau đó Tạ Tuệ Lan bỏ ngón tay hắn ra, đầu lưỡi mềm mại khều khều trong lòng bàn tay Đổng Học Bân, hướng lên cổ tay hắn, cánh tay, bắp tay, cuối cùng dừng ở trên cổ Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan áp thân mình lên. Cười tủm tỉm hôn trên cổ hắn.

Cổ...

Khuôn mặt...

Lỗ tai...

Tóc...

Đều bị Tạ Tuệ Lan hôn.

Đổng Học Bân trong lúc nhất thời nhiệt huyết sôi trào, chấn động một hồi.

“Có phải em đã uống nhiều không?” Đổng Học Bân thoải mái mà hít thở. Tay vuốt trên lưng Tạ Tuệ Lan: “Sao hôm nay chủ động như vậy?”

Tạ Tuệ Lan vừa hôn vừa nói: “Có lẽ thế, không thích sao?”

“Không có, rất thích em như vậy”.

“Ha ha, vậy Tạ tỷ của anh sẽ nhiệt tình một chút?”

“Ừm ừm”.

Tạ Tuệ Lan cười cúi đầu, đật môi vào môi Đổng Học Bân, đầu lưỡi trượt qua trái qua phải, sau đó nhét vào miệng Đổng Học Bân, tay còn vuốt ngực hắn, xoa xoa lên xuống. Đổng Học Bân rât hưởng thụ, quả thực phiêu phiêu cõi tiên. Giờ khắc này hắn nhịn không được nhớ tới một câu - bên ngoài là quý phụ, trên giường là dâm phụ.

Những lời này đem hình dung Tạ Tuệ Lan là rất chính xác!

Lúc này, chỉ thấy Tạ Tuệ Lan vửa hôn hắn, vừa đưa tay lên đầu giường không biết lấy cái gì, đinh lang lang vang vang, một lát sau, trênh tay Tạ Tuệ Lan đã có một chai rượu đỏ, nàng cưỡi lên Đổng Học Bân cười ha ha vừa ngẩng đầu, dùng miệng chậm rãi cắn mở nắp bình, lúc Đổng Học Bân đang hồ nghi nhìn chăm chú Tạ Tuệ Lan giơ miệng bình lên, nhẹ nhàng đem hồng rượu trong bình đổ ra, tí tách rơi vài giọt xuống mặt Đổng Học Bân

“Em làm gì vậy?” Đổng Học Bân hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt, sợ rượu vào trong mắt.

“Không làm gì cả, ha ha, uống chút rượu” Tạ Tuệ Lan đáp lại.

Giây tiếp theo, Đổng Học Bân liền cảm thấy ánh mắt nóng lên, giống như bị một đầu lưỡi mềm nhũn quấn lấy, tiếp theo, lại vừa trợt trên khuôn mặt, giọt hồng rượu trên mặt đều bị Tạ Tuệ Lan liếm, chỉ để lại một chút dấu vết nước bọt dính trên miệng Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân ngạc nhiên, máu đều tựa như tuôn trào.

Tạ Tuệ Lan cười cười, cánh tay run lên, lần này đúng là đem hồng rượu rót vào rốn Đổng Học Bân.

Một giọt...

Năm giọt...

Mười giọt...

Mắt rốn Đổng Học Bân nhất thời chợt lạnh, bị rượu nhồi đầy.

Rồi sau đó, Tạ Tuệ Lan theo chân hắn trượt xuống dưới, cúi đầu một chút, một luồng khí nóng đánh vào bụng Đổng Học Bân.

Hít vào một tiếng!

Đổng Học Bân không khỏi thất thần, hồng rượu trong mắt rốn đã bị hai phiến môi hút ra, đầu lưỡi nóng hầm hập, một giọt rượu cũng không để dư lại.

Say chết người!

“Cảm giác thế nào?”

Đổng Học Bân hít một ngụm khí lạnh nói: “Hài, em học ở đâu vậy?”

“Tự học, thế nào? Thoải mái không?”

“Đương nhiên”.

“Thoải mái là tốt rồi”.

Tạ Tuệ Lan cười cười, đặt bình rượu lên chiếc bàn ở bên cạnh, nghiêng thân mình, từ từ nằm bên cạnh Đổng Học Bân, mỉm cười với hắn: “Còn thất thần làm gì? Ha ha, phía sau nên làm cái gì, cũng đừng để Tạ tỷ của anh phải mở miệng chứ? Chừa cho em chút mặt được không?”

Đổng Học Bân lập tức hiểu ý, vô cùng gấp gáp lấy một cái áo mưa ở dưới gối đeo vào.

Tạ Tuệ Lan chờ ở đó cũng không động đậy, đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo ý cười, thực nhu hòa.

Đổng Học Bân xoa xoa tay, đi đến giữa hai chân Tạ Tuệ Lan, một tay vuốt ve, ôm một chân của cô trên vai mình, động tình nhìn cô: “Anh làm nhé?”

Tạ Tuệ Lan cười gật gật đầu: “Được”.

Đổng Học Bân tìm đúng vị trí, lập tức áp về phía trước.

Sau đó hắn liền nhìn thấy Tạ Tuệ Lan đột nhiên cau chặt mày một chút, mỉm cười cũng biến thành cười khổ.

Cúi đầu vừa thấy một thứ chất lòng màu giống máu từ từ thấm ra từng chút, từng chút một, lưu ở ở trên đệm giường.

Tạ tỷ thật sự là lần đầu tiên!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.