Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 25: Đuôi nhỏ




Translator: Nguyetmai

Lúc này, Vân Tiên đã ngồi vào chỗ của mình, cầm quyển sách Ngữ văn lên, mở ra đọc to một bài thơ cổ.

Dường như cái lộn nhào vừa nãy đối với cô mà nói chỉ là nhẹ nhàng làm nóng cơ thể mà thôi.

Buổi sáng, những bạn học sinh đến trường sớm còn chưa lấy sách ra đọc, huống hồ lúc này giáo viên cũng chưa đi tuần tra lớp học. Vừa sáng sớm ngủ dậy, số học sinh lười biếng chiếm đa số.

Vì thế, tiếng đọc bài nhẹ nhàng dễ nghe của Vân Tiên trở thành âm thanh lạc loài nổi bật giữa lớp học.

Nguyên Anh Tuấn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn có chút trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hôm nay cậu ta đến đây là đã nắm chắc mình sẽ cưa đổ được Vân Tiên.

Nhưng bất luận là cái nhào lộn vừa nãy, hay giọng đọc thuộc lòng bây giờ của Vân Tiên đều đang nói với cậu ta rằng, cô phớt lờ cậu ta, hoàn toàn phớt lờ cậu ta!

Con người ta luôn luôn thích những thứ mà mình không có được, Nguyên Anh Tuấn cũng vậy. Cậu ta cắn răng căm hận, thề rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ có được Vân Tiên.

Lúc này Nguyên Anh Tuấn không còn mặt mũi nào ở lại lớp sáu nữa, cậu ta không nói lời nào lập tức quay người, ảo não chạy ra khỏi phòng học.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Vân Tiên khẽ mím môi, đưa tay gập quyển sách Ngữ văn lại, ném lên bàn.

Không ngờ Vân Tiên lại đuổi hot boy của trường đi!

Những học sinh đến lớp sớm đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai ai cũng kinh ngạc nhìn Vân Tiên.

Tin rằng không lâu sau, tin này cũng sẽ được lan truyền khắp trường. Tất nhiên, cái này để sau hẵng tính.

...

Chuyện này xảy ra không lâu thì tiếng chuông vào lớp buổi sáng vang lên. Hôm nay Lữ Phi Yến đến muộn, sau khi tiếng chuông vang lên cô ấy mới vội vàng chạy vào phòng học.

Mộc Tương không đi học, hẳn là chuyện tối hôm qua khiến cô ta bị ám ảnh, sợ quá nên tạm thời không dám đến trường.

Mấy ngày tiếp sau đó, Vân Tiên không gặp chuyện rắc rối gì cả, Nguyên Anh Tuấn cũng không tìm đến nữa.

Tay của Tần Y Nhu đang dần bình phục, đến giờ cũng phục hồi tạm ổn rồi.

Tất nhiên, đây là do phẫu thuật tốt nên phục hồi cũng nhanh.

Tối thứ Sáu, Tần Y Nhu đã xuất viện. Bà trở về nhà dọn dẹp được một lúc thì lại than ngắn thở dài.

Từ khi bà xảy ra chuyện, Vân Cương chưa một lần về nhà thăm bà, thậm chí mấy ngày nay cũng không biết ông ta đang ở đâu.

Nhưng Tần Y Nhu đã hết hy vọng với Vân Cương rồi.

"Tiểu Tiên, ngày mai là thứ Bảy, con thay mẹ tới thành phố Long Môn một chuyến, đem chăn màn cho anh con nhé. Sắp sang tháng Mười, mấy ngày nay thời tiết lúc nóng lúc lạnh, sau khi mưa xuống trời sẽ trở lạnh, anh con ở trường không đem theo cái chăn nào dày cả."

Lúc ăn tối, Tần Y Nhu gắp cho Vân Tiên một miếng thịt, bản thân lại nhai một miếng rau, bà nói với Vân Tiên.

Vân Tiên gắp miếng thịt đặt trở lại bát của Tần Y Nhu, nói với bà ấy, "Mẹ, mẹ ăn miếng thịt này đi, thịt này mỡ lắm con không thích. Ngày mai, con lên thành phố một chuyến đem chăn cho anh, mẹ hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không được đi làm đâu đấy. Vết thương của mẹ vẫn còn chưa khỏi, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách kiếm!"

Nếu như không nói như vậy, Tần Y Nhu sẽ không nỡ ăn miếng thịt này, dù sao giá thịt lợn hiện giờ cũng rất đắt.

"Cái đứa nhỏ này!" Tần Y Nhu đúng là đang định hôm nay ra viện, ngày mai sẽ quay lại công xưởng làm việc.

Dù sao chi tiêu trong gia đình cũng nhiều, mình cứ nằm ở nhà thì sau này tiền đâu ra?

Vân Tiên vẫn chưa đưa một vạn đó cho Tần Y Nhu, cũng không nói gì với bà, sợ số tiền lớn sẽ dọa bà sợ.

Còn về việc Vân Tiên nói mình có thể kiếm tiền, Tần Y Nhu chỉ coi như cô nói đùa. Nhưng nghe con gái mình nói ra những lời này, Tần Y Nhu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tiểu Tiên nhà bà trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.