Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 23: Chiếm hữu




Translator: Nguyetmai

Đôi mắt thâm thúy của Tư Dịch lại lần nữa thăm dò Vân Tiên.

Anh không nghe nhầm, cô vừa nói ba từ hộp đàn hương.

Thứ đồ trên tay anh đích thực là hộp đàn hương không sai.

Một người con gái bình thường lại có thể biết được thứ này là hộp đàn hương?

"Cậu chủ, mấy người này xử lý thế nào?" Người thanh niên nhìn có vẻ trầm ổn đứng cạnh Tư Dịch hỏi.

"Mấy người này" tất nhiên là chỉ Vân Tiên và bọn người Mộc Tương.

"Đừng giết tôi! Đừng đừng đừng! Hu hu hu..." Mộc Tương vừa nhìn thấy súng trong tay Tư Dịch đã sợ hãi đến nỗi thần kinh toàn thân run rẩy. Lúc này vừa nghe thấy vậy càng sợ đến nỗi liều mạng bò lồm cồm dưới đất.

Bọn người của anh Hổ đã hoàn toàn không còn thần sắc, đứa nào đứa nấy mặt xám như tro, toàn thân run lẩy bẩy.

Duy chỉ có Vân Tiên, cô lặng lẽ đứng đó, nhìn cảnh tượng vừa rồi, không khóc không ầm ĩ.

Dường như tất cả chuyện này chỉ là sự đùa giỡn vui chơi thôi, đơn giản bình thường như cơm bữa.

"Đi." Tư Dịch thu lại ánh mắt trên người Vân Tiên, ra lệnh cho hai người thanh niên kia.

Tiếp đó, ba cái bóng cao lớn thoáng chốc biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vân Tiên cũng không ngăn lại.

Hộp đàn hương đối với cô mà nói đã không còn tác dụng gì nữa.

Em trai đã chết, kiếp trước cũng không đáng để quay đầu.

Ngược lại, bây giờ cô sống rất yên ổn. Còn về phần vì sao trùng sinh, cô đã không còn muốn tìm hiểu vấn đề này nữa rồi.

Trong ngõ cụt lại trở về yên tĩnh như thường, duy có xác người đàn ông trung niên trên mặt đất ám chỉ tất cả sự việc vừa xảy ra.

Nhưng xác chết này chắc chắn sẽ biến mất vào ngày hôm sau.

Bất luận là tổ chức hay thế gia nào cũng sẽ có người chuyên xử lý xác chết, đến hủy xác bịt đầu mối.

Vân Tiên cười khinh thường, quay đầu nhìn Mộc Tương và đám người anh Hổ sợ đến nỗi vừa lăn vừa bò rời khỏi nơi đây. Cô cũng không ở lại lâu, bước về hướng bệnh viện Tần Y Nhu đang nằm.

Khu nội trú của bệnh viện về đêm luôn là nơi đặc biệt yên tĩnh.

Nán lại phòng bệnh của Tần Y Nhu một lát, Vân Tiên trở về nhà đi ngủ.

Ngày hôm sau, Vân Tiên dậy rất sớm, vẫn vác vật nặng mười mấy kilogam chạy vòng quanh thị trấn Tân Giang, rèn luyện thân thể.

Sau đó đưa cơm sáng đến bệnh viện cho Tần Y Nhu rồi mới đi học.

Cô vừa vào đến lớp thì nhìn thấy người không muốn thấy.

Nguyên Anh Tuấn.

Vân Tiên đi vòng qua, định bụng phớt lờ luôn anh ta.

Nhưng rõ ràng Nguyên Anh Tuấn là đến tìm Vân Tiên, tất nhiên sẽ không nhường đường.

Nguyên Anh Tuấn là học sinh của lớp 1, từ lớp 1 qua đến lớp 6 không tìm cô thì tìm ai.

"Tiểu Tiên, chúng ta nói chuyện một chút đi." Nguyên Anh Tuấn nhìn khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp của Vân Tiên, không nhịn được nuốt nước miếng.

"Tôi nghĩ chúng ta cũng không đến mức gọi là thân thiết, nên đừng gọi tôi là Tiểu Tiên, tôi họ Vân tên Tiên, hoặc anh có thể gọi tôi là bạn học." Vân Tiên thấy Nguyên Anh Tuấn chắn đường không cho cô đi bèn khoanh hai tay trước ngực, khẽ cười nhìn anh ta.

Mặt Nguyên Anh Tuấn hứng một chút nắng, có đôi chút khó chịu, nhưng anh ta vẫn kiên quyết nói nốt những lời muốn nói, "Anh chia tay với Lâm Mộng Vũ rồi."

"Thế thì liên quan gì đến tôi?" Vân Tiên thuận miệng trả lời.

"Anh đã biết hết chuyện ngày hôm đó, là do Lâm Mộng Vũ sai trước, nên anh đã áp chuyện này xuống rồi." Nguyên Anh Tuấn nói, rồi lại dùng giọng giả vờ khẩn cầu tiếp tục nói với Vân Tiên, "Trước đây là do lỗi của anh, anh xin lỗi. Nhưng hãy cho anh một cơ hội, làm bạn gái anh được không?"

Vậy là Lâm Mộng Vũ xảy ra chuyện, mãi không thấy có giáo viên hay hiệu trưởng tìm đến cô là do Nguyên Anh Tuấn đã áp chuyện này xuống?

Muốn mượn chuyện này để lấy được thiện cảm của cô? Để cô thay đổi cách nghĩ về anh ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.