Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 41: Ngoại truyện 1: Yêu đồ mị (5)




-- Hai lão gia hỏa này, cũng coi như biết tiến thoái!

Mắt thấy người của hai nhà rút đi, Phong Tam Nương vội vàng lướt ra. Nàng thật sự không muốn ở phía sau để một mình đối diện cùng Thần Dạ tiếp. Tất cả phát sinh hiểu lầm, liền giao cho thời gian đến hóa giải đi!

Thần Dạ nói không sai, lấy thành tâm, mới có thể thu được thành tâm của người khác. Phong Tam Nương tin tưởng chính mình, rằng nàng đối với Thần Dạ không có chút xíu ác ý. Nhiều nhất, chỉ là muốn mượn lực lượng của hắn, giúp nàng mở Quỷ Mộ ra mà thôi.

Loại lợi dụng, hẳn không tính là ác ý!

Mọi người của Thu gia và Cuồng Đao Quán, đích thật là tất cả đều rời đi khỏi, hai nơi đóng quân đều là trống rỗng. Coi như quá mức hoảng sợ nên lúc đi, ngay cả rất nhiều đồ đạc đều cũng không thu thập.

- Thần Dạ, có một số việc, trong lòng ngươi có lẽ còn có khúc mắc. Nhưng không quan hệ, ta sẽ chứng minh với ngươi, ta thật sự cũng không có một ít ác ý nào. Hơn nữa, sau khi đã biết chuyện của ngươi....

- Phong cô nương, cẩn thận!

Thần Dạ lướt ra. Ở trong tay hắn, Thiên Đao đã hóa thành một đạo đao mang mang theo uy lực chém sắt như bùn nặng nề bổ về phía chỗ giữa không trung phía trên Phong Tam Nương.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Trong tiếng va đập động trời tiếng, Thần Dạ lui mạnh về phía sau, bên trên khóe miệng cũng xuất hiện ra một vết máu màu đỏ tươi.

- Ha hả, Thu lão đệ, cứ thử một chuyến như vậy, ngươi hẳn là sẽ không nói đến câu không cam lòng nữa chứ?

Từ một phía hỗn loạn khác, có hai bóng người phá không hạ xuống, đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.

- Không phải các ngươi đã rời khỏi đây sao?

Phong Tam Nương mặt mày căng thẳng, vội vàng đi tới bên cạnh Thần Dạ mà sốt ruột hỏi:

- Thần Dạ, ngươi thế nào ?

- Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.

Tinh thần Thần Dạ, ngược lại tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ lực nhận biết linh hồn của Phong Tam Nương so ra kém chính mình. Nhưng với tu vi cao hơn mình thì dao động năng lượng ở cự ly ngắn, tuyệt đối không thể gạt được nàng. Vậy mà vừa rồi, Thu Chấn và Võ Cuồng đánh lén, chính mình đều đã phát giác ra, vậy mà nàng lại không biết. Điều này cũng đủ để nói rõ, vừa rồi suy nghĩ của Phong Tam Nương, bởi vì chính mình phát sinh hiểu lầm mà thập phần sa sút. Nếu không, tuyệt sẽ không như vậy, Phong Tam Nương đâu phải là một người sơ ý.

Sau khi thấy Thần Dạ thật sự không có gì đáng ngại, Phong Tam Nương căm tức nhìn hai người Thu Chấn mà quát lạnh:

- Với thân phận lão gia hỏa của hai người các ngươi mà lại học người khác đánh lén. Để truyền đi ra ngoài, cũng không sợ bị người ta nhạo báng sao?

- Bọn họ làm sao lại sợ bị người nhạo báng ?

Thần Dạ lau đi vết máu trên khóe miệng mà cười nói:

- Để cho người phía dưới hóa trang thành dáng vẻ của bọn họ, sau đó chờ đợi chúng ta ở chỗ này. Loại thủ đoạn này cũng đều dùng tới, còn những cái khác, hai vị hẳn là cũng không quan tâm.

- Được làm vua thua làm giặc mà thôi! Chỉ cần giết được các ngươi, liền không có bất cứ lời bàn tán nào.

Thu Chấn lành lạnh cười một tiếng:

- Giết nhiều người như vậy của Thu gia ta, chỉ sợ ở trong lòng các ngươi, cũng đã sớm làm tốt việc chuẩn bị cho kết quả thê thảm nhất chứ ?

Nghe vậy, Thần Dạ kinh ngạc hỏi:

- Số bị chết đều là người của Thu gia sao, không đúng a. Phong cô nương, buổi tối ngày hôm trước, chỗ bị chúng ta giết không phải là người của Cuồng Đao Quán sao?

Phong Tam Nương cũng là không giải thích được, đáp:

- Chẳng lẽ là chúng ta tìm lộn đối tượng. Có lẽ có những người khác ở bên trong làm chuyện xấu ư?

- Những người khác? Là ai a, Thu gia chủ, ngươi biết không?

Thần Dạ cười hỏi.

- Tiểu Vương bát đản, chết đã đến nơi mà mồm miệng vẫn còn đê tiện như vậy. Chờ sau khi lão phu bắt được ngươi, để xem ngươi vẫn còn có thể nói ra những lời như đã nói không.

Võ Cuồng giận dữ, nhằm vào Thần Dạ mà bắn đến dữ dội.

Thần Dạ và Phong Tam Nương tự nhiên biết người bọn họ giết là ai. Nhưng nói như vậy, Thu Chấn tất nhiên cũng sẽ không phát sinh hiểu lầm. Nhưng mà, tại sao bị chết đều là người của Thu gia?

Thu gia và Cuồng Đao Quán, đâu phải là đối tượng hợp tác thân mật khăng khít, một khi có chút điểm hiềm khích liền sẽ bị khuyếch đại vô hạn.Mặc dù Cuồng Đao Quán cũng không sợ Thu gia, nhưng có những phiền toái mà chính Võ Cuồng cũng không muốn trêu chọc.

Huống hồ, giận dữ ra tay như vậy đúng là điều mà Võ Cuồng lão mong muốn. Bởi vì so với Phong Tam Nương, lão và Thu Chấn, càng muốn bắt được vẫn là Thần Dạ kia!

Chính mình đã ra tay, nói vậy ở phía sau, Thu Chấn sẽ không trở lại tranh đoạt với chính mình nữa chứ ?

Tốc độ của Võ Cuồng không chậm, phản ứng của Thần Dạ đồng dạng không chậm. Vào lúc bóng dáng của lão vừa mới di động, hắn liền đồng thời lướt đi. Có điều phương hướng và mục tiêu của Thần Dạ lại không phải Võ Cuồng, mà là Thu Chấn!

- Thần Dạ!

Một tiếng đến từ Võ Cuồng, một tiếng đến từ Phong Tam Nương!

Thần Dạ nếu lựa chọn đại chiến với Thu Chấn, Võ Cuồng tất nhiên không thể vào tranh được. Nếu không phải như thế, hai người này lại bỏ trốn mất dạng. Cục diện thật vất vả mới có thế này, sau này liền không có cơ hội như vậy nữa.

Trong lòng Phong Tam Nương lần thứ hai xuất hiện một tâm tình không sao diễn tả nổi. Nàng đã cố tình đi tới chỗ xung yếu thay cho Thần Dạ, Võ Cuồng đã nhằm thẳng hắn mà đến, vậy mà cũng là vô phương làm được.

Sự lựa chọn của Thần Dạ, trái lại khiến cho Thu Chấn ngây ra một lúc, nhưng chợt trong lòng mừng rỡ:

- Thần Dạ tiểu tử, mối thù Thu Thành Thu Lôi, tính mạng đông đảo các huynh đệ của Thu gia ta, lần này đây, lão phu đảm bảo ngươi sống không bằng chết.

- Lão gia hỏa, ngươi có phần nói thừa hơi nhiều.

Hắn giơ cao Thiên Đao, đao mang bùng phát ra ầm ào vô tận, giống như sấm sét xẹt qua bầu trời, bão táp lập tức bắt đầu khởi động vô tận, khí tức cực kì bá đạo xé rách không gian, tức thì bổ về phía Thu Chấn.

- Tiểu tử, một lần tại nghĩa địa kia, không ngờ là ngươi?

Thu Chấn hiện tại mới phản ứng lại. Lập tức ý định giết người càng thêm nồng đậm. Ngày đó, nếu như không phải Thần Dạ phá ngang thì Thu gia lão cũng đã có khả năng bắt được một khối Hoạt Tử Nhân phi phàm.

Hiện tại, quả nhiên là thù mới hận cũ cùng tính một lượt.

Mắt nhìn đao mang bổ tới, Thu Chấn bất động như núi. Bàn tay khum lại, hào quang xanh lét chợt tuôn trào dữ dội từ trong lòng bàn tay. Chỉ một chốc, năm móng tay đã hóa thành năm thanh Chủy Thủ sắc bén.

- Xoẹt!

Hào quanh xanh lét do bàn tay bắt đầu khởi động kia liền nhanh như chớp giật nện thẳng vào trên đạo đao mang bá đạo kia. Vào lúc Huyền Khí phun trào ra thì đúng là cứ như vậy mà đánh nát đạo đao mang kia.

- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi cũng tiếp một chưởng của lão phu thử xem!

Vào lúc lời nói này chưa dứt, cước bộ của Thu Chấn đã đạp mạnh một bước xuống mặt đất, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng lao ra đi.



Mà tay phải của lão vào đúng một khắc này đang tỏa hào quang xanh lét càng thêm lóng lánh. Kèm ở trong đó, có Huyền Khí cực kì khủng bố cũng bắt đầu khởi động.

- Huyền Minh Chưởng!

Trong âm thanh trầm thấp, một cự chưởng ( bàn tay lớn ) to chừng một trượng nhanh chóng ngưng tụ xuất hiện ra trong không gian. Tức thì, nó đánh tới hung dữ mãnh liệt. Ở trong thế công dũng mãnh kia, ngay cả khí lưu trong không gian đều phảng phất bị ép nổ tung làm phát ra những âm thanh nặng trình trịch.

Thần Dạ ở trong đôi mắt có hơi căng thẳng. Nhưng đó cũng không phải bởi vì đối phương cường đại làm cho tim đập nhanh, mà là, chiến ý đang bắt đầu khởi động!

Vào ngày đánh một trận trong Quỷ Mộ, bởi vì lần đó rất vội vàng, cũng bởi vì các nhân tố hoàn cảnh khác quá nhiều nên hắn cũng không có cực kì cao hứng. Một lần đó, Thần Dạ mặc dù là hoàn toàn rơi vào hạ phong, hắn liên thủ cùng Phong Tam Nương mà cũng chỉ có thể chật vật rời đi.

Nhưng mà làn đó cũng cho Thần Dạ bài học khá lớn. Bây giờ nhìn lại, dùng cuộc chiến này để thử nghiệm sẽ càng thích hợp hơn!

Nếu ngày đó còn không có nhận thức đầy đủ, thì hôm nay hắn phải đánh một trận này thật tốt. Để nhìn một chút xem với thực lực bây giờ của chính mình, đến tột cùng có thể đánh với cao thủ cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng thì sẽ có kết quả như thế nào!

Chỉ trong giây lát đó, từ trong Thiên Đao tuôn trào dữ dội hào quang trắng xóa, năng lượng Huyền Khí cuồn cuộn không ngừng rót vào trong Thiên Đao, một đạo đao mang so sánh với vừa rồi thì càng rộng lớn hơn nhiều, nó như tia chớp bắn đi ra ngoài.

- Bịch!

Đao mang cùng cự chưởng kia chạm vào nhau giữa không trung. Năng lượng điên cuồng thổi quét lan ra. Mà giờ phút này Thần Dạ, cước bộ lại bước mạnh về hướng phía trước. Âm thanh Long Ngâm đột nhiên vang vọng, được một vầng hào quang hoàn toàn yếu ớt bao trùm, thân hình hắn điện xạ ra nhanh như tia chớp, rồi lại trực tiếp xuyên qua sự hỗn loạn ở phía trước, bắn mạnh về phía một bên khác của Thu Chấn.

Đây là Thần Dạ lần đầu tiên thi triển uy lực Giao Long Thể đến trình độ cao nhất. Hắn mượn uy lực dũng mãnh làm cho thân thể của hắn giờ phút này, phảng phất một khối máy dùng sắt thép chế thành.

Một lực lượng mang tính đè nén trong nháy mắt từ phía đối diện đánh tới, làm cho mí mắt Thu Chấn cũng không khỏi nhảy lên một phen:

- Lực lượng cơ thể thuần túy thật khá!

Biểu hiện của Thần Dạ đã khiến cho Thu Chấn giật mình, nhưng mà cứ như vậy thì sát ý của lão cũng là càng kiên định hơn. Gặp phải người trẻ tuổi ưu tú đến mức này, nếu mà không giải quyết dứt điểm thì nhất định sẽ mang đến cho mình gia tộc mình hậu hoạ vô cùng vô tận.

Do loại ý nghĩ này thúc dục, Thu Chấn tuyệt không lưu tay, đồng dạng dùng toàn lực ứng phó. Cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng, đến khi Huyền Khí bị thúc dục đến mức tận cùng thì tay của lão, mặc dù vẫn có vầng sáng xanh lét bao bọc, nhưng mà cũng lại có thể phân biệt ra, màu xanh này đã có chỗ thay đổi.

- Huyền Minh Phá Thiên!

Hào quang màu xanh thẫm trong nháy mắt ở phía trước bàn tay của Thu Chấn đã hóa thành một thanh thiết phủ to chừng một trượng. Tức thì, hai tay Thu Chấn nắm chặt, trực tiếp xiết cây thiết phủ ở trong tay, mắt nhìn bóng dáng đang vọt tới. Lão nhe răng cười một tiếng như vậy, thiết phủ xé trời mà đánh xuống hung dữ mãnh liệt!

Không gian nho nhỏ, do năng lượng cây búa lớn này đang múa vù vù mà có được dấu hiệu mơ hồ, kình đạo điên cuồng thịnh nộ, thật sự rất có khả năng phá vỡ không trung này.

- Tiểu tử, chết ở dưới một chiêu này của lão phu, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa !

Thiết phủ Khai Thiên, mặc dù là nó không có lực Khai Thiên rạch trời đích thực. Thế nhưng ở trong một chốn không gian nho nhỏ này, nơi nào thiết phủ ( cây búa sắt) đi qua thì dùng mắt thường đều có thể thấy hiện ra một dấu vết đen sì rõ ràng có thể thấy được.

Nhìn một búa kia bổ tới, vẻ mặt Thần Dạ lập tức nghiêm lại không ít. Hắn mặc dù chiến ý ngập trời, nhưng lại cũng không phải hạng người lỗ mãng để cho chính mình đi chịu chết. Nếu như biết rõ không thể địch, hắn tuyệt đối sẽ không tự động đưa đầu ra thử.

- Giao Long Thể!

Thần Dạ quát nhẹ, nương theo âm thanh Long Ngâm lại một lần nữa vang vọng, một đạo bóng dáng hư ảo bỗng đột ngột chậm rãi trôi nổi xuất hiện ở trước người Thần Dạ.

Rõ ràng, đó là một con Giao Long đích thực !

Chỉ có điều là, Giao Long này vẫn còn chưa có đầy đủ thân hình, chỉ có long thủ. Trừ cái đó ra thì không tiếp tục còn thấy gì khác.

Giao Long Thể tầng thứ nhất đỉnh cao, liền chỉ là cái dạng này. Nếu như Thần Dạ có thể thu được toàn bộ tâm pháp Giao Long Thể, đồng thời tu luyện thành công toàn bộ. Như vậy, cuối cùng sẽ hóa hình thành công ra được nhất định cũng sẽ là một con hoàn chỉnh. Hơn nữa, còn không phải là một con Giao Long hư ảo.

Long thủ Hóa Hình ra, liền không hềcó dừng lại chỉ chốc lát. Long thủ hung ác nổi giận gầm lên một tiếng, nó đón lấy thiết phủ mà hung hăng đánh tới.

- Bịch!

Một âm thanh nặng trình trịch chợt vang vọng lên.

Ở phía một bên, Thu Chấn cất tiếng cười to, bóng người lập tức bắn mạnh lại đây:

- Tiểu tử, công pháp thân thể của ngươi tu luyện cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, ngươi gặp chính là lão phu. Cho nên lần này đây, nhất định ngươi phải bỏ thân chết tại chốn rừng núi này.

Trong tiếng cười lớn, một cây thiết phủ kia trong tay Thu Chấn cũng không hề bị long thủ của Giao Long ngăn cản mà ảm đạm đi bao nhiêu. Ngược lại bởi vì chủ tâm phải giết bằng được của Thu Chấn mà làm cho năng lượng mênh mông trên thiết phủ này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Lão quơ thiết phủ, vệt sáng màu xanh sẫm trong phút chốc như ánh mặt trời chói lọi đang bao trùm trên cây thiết phủ. Trong lúc mơ hồ đó, dường như là nó dán lên trên bề mặt cây búa một tầng vật chất khác.

- Phá!

Thu Chấn quát lên chói tai, một cây thiết phủ kia bay thẳng đến đầu Thần Dạ mà nặng nề đánh xuống. Một thức này đã không còn có chút xíu sức tưởng tượng đáng nói, tất cả đều là năng lượng Huyền Khí trình độ cao nhất của Thu Chấn được tung ra. Bất kể là tốc độ hay lực lượng, đều không phải mấy lần công kích trước có khả năng so sánh nổi.

Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, nhìn thiết phủ bổ xuống mà ánh mắt tức thì phát lạnh. Hắn giơ Thiên Đao lên, lực lượng của thân thể cùng năng lượng Huyền Khí, giờ phút này song song được đẩy vào trong Thiên Đao rồi tức thì nổi giận chém về phía trước.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Trong khoảnh khắc va chạm, năng lượng Huyền Khí kinh người ở trong không gian điên cuồng thổi quét lan đi. Âm thanh một tiếng nổ mạnh động trời càng theo sát sau đó. Cả một vùng đất chung quanh trong nháy mắt hóa thành một mảnh bừa bãi. Vô số cây cối, đều cứ như thế bị đánh gãy, mặt đất bị cày lên một tầng đất cát bụi mù khó có thể thổi tan đi được....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.