Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 40: Ngoại truyện 1: Yêu đồ mị (4)




- Ngày đó, sau khi chữa trị phong ấn kết giới cho ngươi thì ngươi thăm dò điều tra ra ư?

Thì ra là như vậy. Khó trách, đến lúc hắn nói về Cuồng Đao Quán, Phong Tam Nương thập phần chắc chắn, cho rằng Võ Cuồng không phải là đồng bọn rất tốt để hợp tác. Khó trách, Phong Tam Nương dẫu muốn diệt Thu gia một cách nhanh nhất, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn hợp tác cùng Cuồng Đao Quán.

Tất cả, lại do có một viên Thánh Linh Châu có khả năng dò xét thế giới nội tâm người khác hỗ trợ!

- Đúng vậy!

Phong Tam Nương không hề phủ nhận, nàng nghiêm mặt nói:

- Thật xin lỗi, ta làm như vậy, chỉ vì bảo vệ chính mình. Thân ở trên đời, nữ nhân không thể so với nam nhân. Nếu mà đã bị thương tổn, tất phải chịu đựng càng nhiều đau khổ, nên ta không có biện pháp không làm như vậy. Hiện tại ngay trước mặt ngươi, ta xuất ra Thánh Linh Châu cũng là muốn chứng minh với ngươi, ta thật sự cũng không có một chút ác ý nào.

Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi chậm rãi nói:

- Phong cô nương, giữa người với người trong lúc ở chung, quý là ở chỗ thổ lộ tình cảm hiểu nhau. Không sai, có được Thánh Linh Châu này, có thể làm cho ngươi không cần phải chịu thương tổn. Tuy nhiên, cứ như vậy, thì ngươi làm sao có thể giao tiếp được với bằng hữu chân chính?

- Thần Dạ, ta....

Thần Dạ khoát tay nói:

- Khi mà trong tay ngươi có được một viên Thánh Linh Châu có khả năng lén nhìn vào thế giới nội tâm của người khác, cho dù ngươi không muốn thì cũng bị theo bản năng mà vận dụng Thần Binh này. Ha hả, Phong cô nương, bằng hữu như thế không phải là người ta muốn. Ta tin tưởng, ngươi cũng sẽ không cảm giác được sung sướng, bởi vì, ngươi vào mọi thời khắc đều lấy Thần Binh theo dõi nội tâm của bằng hữu. Cái này so với việc người khác có biết hay không, thì không có chút xíu quan hệ.

Phong Tam Nương không nói gì để chống đỡ nữa. Nàng thừa nhận Thần Dạ nói có đạo lý. Từ sau khi có được một nửa số truyền thừa của Quỷ Chân Nhân, nhất là chiếm được viên Thánh Linh Châu này, thì không một người nào có thể dễ dàng lừa gạt được nàng.

Lúc đầu, Phong Tam Nương vui sướng không tự kìm hãm được. Nhờ vào Thần Binh Thánh Linh Châu mà thấy, những người xuất hiện ở bên người nàng, dẫu có thể nói chuyện với nhau, nhưng mà không có ngoại lệ thì đều là người lòng mang tà niệm. Tuy nhiên, thời gian đã lâu, liền xác thực như Thần Dạ nói. Nàng có khả năng yên tâm lớn mật giao ra trái tim mình, nhưng tâm hồn những người khác....

Thì không cần giao họ giao ra, Phong Tam Nương cũng là mười phần rõ ràng. Nhìn thì như không cần suy nghĩ đến tâm tư của đối phương, nhưng lại thiếu đi vài phần chân thành.

Bằng hữu bình thường thôi thì cũng được. Nhưng khi gặp được những người mà Phong Tam Nương cho rằng đáng giá giao tiếp, thì nàng làm như thế nào cũng không cách nào thu nhận được sự hữu nghị đích thực của những người này !

- Ta là có thiện ý, muốn hóa giải sự cố chấp quá đáng trong lòng ngươi.... Sớm biết thế này thì ta cũng không nói! Kỳ thật, ta biết rằng một khi nói ra, thì sẽ có kết quả như vậy.

Thần Dạ thản nhiên nói:

- Mỗi một người đều cũng có những bí mật và suy nghĩ không thể nói ra. Nếu như một người, có khả năng dễ dàng dò xét được tâm tư của người khác ? Phong cô nương, cho dù ngươi có nói hay không nói, nhưng lúc ngươi nhờ Thánh Linh Châu để dò xét bí mật dưới đáy lòng ta, thì sớm muộn giữa ta và ngươi tất sẽ sinh ra hiềm khích!

Có một chuyện, Thần Dạ càng không biết, không gánh vác nổi ý muốn hỏi cho rõ ràng!

Hắn là người trọng sanh mà đến !

Điểm này, không thể bị bất cứ người nào biết. Nếu không, tất sẽ xuất hiện đại loạn!

Thử nghĩ, người trong thế gian, ai không muốn trường sanh bất tử? Mặc dù một võ giả cao cao tại thượng, vô địch khắp thiên hạ. Nhưng trước sau thì bánh xe vận mệnh luân hồi cũng sẽ chỉ cho hắn một giới hạn tuổi thọ. Đã đến giờ đó, không thể không chết!

Nếu mà bí mật trọng sanh bị người khác biết, như vậy Thần Dạ liền sẽ bị tất cả cao thủ trên thế giới này đuổi giết. Trọng sanh, ý nghĩa lại một lần nữa ra đời, liền có thể làm cho rất nhiều tiếc nuối và hối hận, ở trong đời người mới tái sinh sẽ không phải phát sinh và tránh bị tổn thất. Loại sức dụ dỗ này, ai có thể ngăn cản!

Không đề cập tới người khác, chỉ riêng là chính bản thân Thần Dạ liền nhất định không khắc chế nổi trước dụ dỗ đến mức này!

Mà Phong Tam Nương có thể giữ kín được bí mật này sao? Thần Dạ không dám xác định!

Giờ khắc này, một loạt ý định giết người, mà bản thân Thần Dạ đều không thể áp chế, từ ở chỗ sâu trong đáy lòng đang chậm rãi nổi lên.

Phong Tam Nương cả kinh, vội nói:

- Thần Dạ, tâm tính của ngươi quá mức kiên định. Những thứ mà ta biết đến, cũng không phải quá nhiều. Chỉ là xuất thân lai lịch của ngươi, cùng với suy nghĩ về chuyện cần làm. Trừ cái đó ra, không còn chút xíu gì khác! Ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng lời của ta. Khi ta muốn biết được bí mật của ngươi ở mức độ sâu sắc hơn thì, trong thân thể ngươi có vật phi phàm đột nhiên xuất hiện, làm cho ta lại khó khăn tiến vào thêm dẫu chỉ một phân.

Lời này, Thần Dạ trái lại tin tưởng, đồng thời cũng có chỗ bình thường trở lại. Có Thiên Đao và Cổ Đế Điện ở đó, Thánh Linh Châu xác thật rất khó phát hiện được nhiều hơn. Dù sao, việc trọng sanh mà đến chính là do Thiên Đao một tay gây nên. Cho nên nó tự nhiên cũng không muốn bị những người khác biết đến bí mật này.

Chỉ có điều là Thiên Đao này tại sao không đem ngăn chặn tất cả dò xét của Thánh Linh Châu ở bên ngoài ?

Cảm ứng được suy nghĩ của Thần Dạ, Đao Linh cười khổ mà nói:

- Chủ nhân, vào đúng lúc đó, vì chữa trị phong ấn kết giới, ta và Cổ Đế Điện làm sao mà còn có quá nhiều lực lượng đi ngăn cản a. Hơn nữa những chuyện của gia tộc nhà ngươi và việc mẹ của ngươi thực sự cũng không coi là bí mật gì, cho nên chúng ta liền không để ý đến. Nếu như không phải nàng kia rất có lòng tham....

- Chủ nhân, đã sớm nói, nữ nhân này sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta, nhưng ngươi vẫn muốn vời nàng ta đến!

Thần Dạ hơi ngây ra, rất bất đắc dĩ a. Nữ nhân này, đúng là chính mình đi trêu chọc trước, rõ ràng chính là Thiên Đao đã phong tỏa cho chính mình. Nếu mà bí mật trọng sanh không hề bị phát hiện, thì những cái khác thật sự cũng không sao cả.

Thấy Thần Dạ trầm lặng, Phong Tam Nương cho là những lời nàng nói như vậy thì hắn cũng vẫn không tin, nên không khỏi cực kỳ cười gượng:

- Thần Dạ, ta làm như vậy, có tính là mình làm thì mình chịu hay không ?

Thần Dạ lắc đầu, chính lúc hắn đang muốn nói cái gì đó thì ở cách đó không xa, trong nơi đóng quân của Thu gia cùng Cuồng Đao Quán, một nhóm lớn người đang nối đuôi nhau đi ra. Hai người đi tuốt ở đàng trước đúng là Thu Chấn cùng Võ Cuồng.

Sau khi dẫn theo mọi người rời khỏi nơi đóng quân, bọn họ hẳn là đã buông tha cho việc còn muốn tìm kiếm hai người Thần Dạ. Cho nên, chúng không phân tán ra lục soát khắp núi giống như mấy ngày hôm trước, mà là do hai người Thu Chấn dẫn dắt, trực tiếp nhằm hướng về trấn Thanh Dương mà chạy đi rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.