Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 94: Hèn hạ là bị ép




- Hai vạn…

Nghe được Diệp Dương Thành báo giá, ông chủ cắn chặt hàm răng “giãy dụa” một lúc lâu, sau đó gật mạnh đầu:

- Được, bán cho anh! Xem như kết giao bằng hữu!

Đối với câu nói của ông chủ, Diệp Dương Thành cũng không xem là thật, cười cười lấy ra hai xấp tiền trong ba lô sau lưng, đưa cho ông chủ nói:

- Anh đếm một chút đi.

- Vương côn tử trúng mánh rồi.

Nhìn thấy Diệp Dương Thành hoàn thành xong giao dịch với ông chủ quầy hàng, cách đó không xa có một ông chủ khác thở dài, vừa hâm mộ lại ghen tỵ, lai lịch của pho tượng Quan Âm hắn biết rõ ràng, chẳng qua là kết quả của một xưởng nhỏ thời kỳ dân quốc, dùng nguyên vật liệu thật rẻ tiền, đắt nhất chỉ khoảng năm sáu ngàn, lúc này liền bán được hai vạn, quả thật ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.

Rất nhanh, Diệp Dương Thành cầm Ngọc Quan Âm, mà ông chủ cũng đã đếm tiền xong, ngay khi mọi người nghĩ giao dịch hoàn thành, lại nghe phía sau đám người truyền ra thanh âm hùng hậu của một trung niên nam tử:

- Tiểu huynh đệ, chờ một chút!

- Ân?

Diệp Dương Thành cầm ba lô bỏ Ngọc Quan Âm vào chuẩn bị rời đi, nghe thanh âm tiếng gọi liền ngẩn người, quay đầu lại:

- Ai gọi tôi?

- Tôi, tôi gọi anh!

Một nam tử hơn bốn mươi mặc âu phục đen bước tới, vẻ mặt nóng bỏng:

- Có thể đưa pho tượng Quan Âm kia cho tôi xem chút không?

- Tê…

Mọi người xung quanh hít sâu một hơi, ngay cả ông chủ quầy hàng vừa ngồi xuống cũng không nhịn được bật dậy, trong chợ đồ cổ mỗi khi phát sinh tình huống như thế, chỉ có thể đại biểu hai loại khả năng, thứ nhất ông chủ xem nhầm, thứ hai người ngăn cản người mua đòi xem hàng trông nhầm!

Nếu như là loại thứ hai còn hoàn hảo, nếu là thứ nhất…vậy thật sự khóc không ra nước mắt.

Nhưng vấn đề là pho tượng Ngọc Quan Âm này đặt tại quầy hàng của hắn hơn hai năm, vô luận là tay nghề hay chất liệu đều chỉ tới tam lưu, vì sao lại trông nhầm đây?

Tâm tình ông chủ có chút không yên…

- Quan Âm sao?

Diệp Dương Thành lộ vẻ chợt hiểu, thật tùy ý lấy pho tượng Quan Âm đưa cho trung niên nam tử, nói:

- Muốn xem thì xem đi.

Bộ dáng thản nhiên của hắn càng làm chắc chắn thân phận thái điểu của hắn, hắn dám tùy ý như vậy khiến mọi người đều trừng lớn mắt, hơi thở trở nên dồn dập hơn.

Chỉ thấy vẻ mặt nam tử trung niên kích động cầm lấy pho tượng Quan Âm, lấy ra kính mắt cùng đèn pin tinh tế tra xét.

Theo thời gian trôi qua, thần sắc kích động trên mặt nam tử trung niên càng thêm rõ ràng…

Qua năm phút sau, trung niên nam tử mở miệng liền đem mọi người chấn ngất:

- Tiểu huynh đệ, tôi cho anh ba ngàn vạn, anh bán pho tượng Ngọc Quan Âm này cho tôi!

Diệp Dương Thành cùng trung niên nam tử bước nhanh rời đi, mọi người chung quanh còn lâm vào trạng thái ngây dại, ông chủ quầy hàng chán nản thiếu chút nữa đâm đầu chết trên mặt đất, trông nhầm, trông nhầm! Ai…

Ba ngàn vạn tiền mặt đi bên ngoài dạo một vòng quay trở về trong tay Diệp Dương Thành, sau một chuyến đi số tiền này không tính là tắm trắng, nhưng cho dù cuối cùng có người truy ra, cũng tuyệt đối tìm không thấy giữa nam tử trung niên cùng Diệp Dương Thành tồn tại quan hệ gì!

Hơn nữa trọng yếu hơn chính là, ba ngàn vạn dù bị phát hiện lai lịch không rõ, đây cũng là chuyện của nam tử trung niên kia, Diệp Dương Thành chỉ vô tội, hắn chỉ bán trao tay một pho tượng Ngọc Quan Âm mà thôi!

Về phần nam tử trung niên ra mặt mua đi pho tượng, là ông chủ một xí nghiệp trấn Hồng Liễu trong huyện, dựa theo giải thích của Sở Minh Hiên, nam nhân kia là đồ cặn bã, cưỡng gian không biết bao nhiêu nhân viên nữ trong xí nghiệp, người như thế chết chưa hết tội!

Đương nhiên hắn cũng đã sớm tử vong, hiện tại dùng thể xác của hắn chính là Sở Minh Hiên mà không phải hồn phách chân chính của nam tử kia.

Dựa theo Hình Tuấn Phi an bài, Sở Minh Hiên còn phải lưu trong thân thể nam tử kia hai ngày, hai ngày sau chế tạo sự cố tử vong ngoài ý muốn, đưa hắn lên tây thiên, đương nhiên trước đó Sở Minh Hiên còn phải diễn kịch về pho tượng Quan Âm kia, đó là sau khi về nhà nổi trận lôi đình, gặp ai cũng nói mình đã trông nhầm pho tượng phật, muốn đi tìm Diệp Dương Thành phiền phức, hoàn toàn phủi sạch quan hệ liên lụy tới Diệp Dương Thành.

Sau một phen an bài, ba ngàn vạn tiền mặt đã có thể quang minh chính đại mang ra sử dụng, không thể không thừa nhận, thuộc hạ có một tên đại lừa đảo, lại có âm mưu gia giúp đỡ, Diệp Dương Thành hành động thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi hoàn thành hành động rửa tiền ngày thứ ba, nam tử trung niên uống hai chai rượu ở trong một khách sạn, lái xe chạy tới công ty, dọc đường phát sinh tai nạn giao thông, đâm vào một chiếc xe bus, xe bus không có gì trở ngại nhưng xe của nam tử trung niên hoàn toàn thay đổi hình dáng, mà chính hắn cũng chết ngay đương trường.

Vào buổi tối, đài truyền hình của huyện đưa tin tức:

- Trưa hôm nay trên đường Liễu Thanh trấn Hồng Liễu phát sinh tai nạn giao thông, một chiếc Audi A6 cùng một chiếc xe bus va chạm, chủ xe Audi A6 tử vong đương trường….theo công an giao thông trấn Hồng Liễu cho biết, chủ xe Audi say rượu lái xe…lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, thỉnh đừng đem khẩu hiệu này triệt để xem là “khẩu hiệu”…

- A.

Ngồi trên sô pha trong phòng khách cầm remote xem ti vi, Diệp Dương Thành lộ vẻ hài lòng, quay đầu nhìn Sở Minh Hiên nói:

- Làm được không sai.

Tuy rằng đã chết một người, nhưng ít ra Diệp Dương Thành mượn tay người này tắm trắng ba ngàn vạn tiền mặt, nam tử họ Dương xem như chết có ý nghĩa, dù sao số tiền tắm trắng không phải dùng hưởng thụ, khi còn sống làm việc ác, sau khi chết xem như cống hiến cho những người nghèo khổ của huyện Ôn Nhạc đi…

- Cảm ơn chủ nhân khích lệ.

Trên mặt Sở Minh Hiên hiện lên vẻ hồng hào, tiếng khen của Diệp Dương Thành chính là vinh dự tối cao với hắn, hắn khom người cung kính nói:

- Những điều này là lão bộc phải làm.

- Có công tất thưởng, có tội phải trừng.

Diệp Dương Thành đứng dậy, cười nhẹ lắc lắc đầu, sau đó tiện tay ném ra sáu viên linh châu cho Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên:

- Nếu là công lao của các ngươi, không cần khiêm tốn trước mặt ta.

- Dạ, chủ nhân!

Cả nhóm người Vương Minh Khi đều gật đầu cung kính đáp.

- Được.

Diệp Dương Thành hài lòng ân một tiếng, lúc này mới xoay người đi vào phòng ngủ, đã hơn tám giờ tối cũng tới thời điểm nghỉ ngơi.



Kể từ khi Dương Đằng Phi ám ảnh lên thân thể Trầm Vũ Phàm, chưa từng nghĩ tới sẽ có người xâm nhập vào nhà Trầm Vũ Phàm sau đó dùng con dao đặt trên cổ uy hiếp chính mình!

Nhưng trên thực tế chuyện này lại xảy ra.

- Ta không phải kẻ lạm sát người vô tội.

Cầm con dao là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, rất khó làm cho người ta liên tưởng hắn là một hung đồ, nhưng sự thật chính là như thế.

Nam tử nhắc thêm một lần mình không phải kẻ tùy tiện giết người, lại nói:

- Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp ta, ta chẳng những không giết ngươi, còn cho ngươi một số tiền lớn làm thù lao, hiểu chưa?

- Hiểu được, hiểu được!

Dương Đằng Phi lộ ra bộ dáng vô cùng hoảng sợ, liên tục gật đầu.

Lúc này nam tử nhẹ nhàng hừ một tiếng, buông con dao, lại giống như đã nắm toàn cục trong tay, xoay người thích ý bưng chén trà chỉ vào Dương Đằng Phi nói:

- Đừng cố gắng phản kháng, ta muốn giết ngươi chẳng khác gì giết một con kiến.

- Dạ, dạ…

Dương Đằng Phi nhanh chóng gật đầu, nhìn qua tựa hồ gặp phải kinh hách thật lớn, vô cùng sợ hãi nam tử kia.

Có lẽ nhìn thấy biểu hiện hoảng sợ của Dương Đằng Phi, thần thái nam tử càng thêm thoải mái, trực tiếp xoay người ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân nói:

- Ngươi là bí thư huyện Ôn Nhạc, là người đứng đầu nơi này, nên biết trên thế giới còn có một chút nhân loại khá đặc thù đi?

- Biết…biết…

Biểu hiện của Dương Đằng Phi cực giống một kẻ hèn nhát yếu đuối, chẳng qua nam tử kia không hề chú ý tới, lúc Dương Đằng Phi cúi đầu, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Ta cũng không gạt ngươi, ta chính là loại người như vậy.

Nam tử cười lạnh nói, bàn tay vung lên, một đạo lưu quang màu xanh nhạt từ lòng bàn tay hắn bay ra, dung nhập vào thân thể Trầm Vũ Phàm, mà Dương Đằng Phi cũng thật phối hợp run rẩy thân hình.

- Ngươi…ngươi làm gì ta?

Trên mặt lộ vẻ hoảng sợ khó nói nên lời, Dương Đằng Phi có vẻ vô cùng luống cuống.

- Đây là năng lượng âm linh sẽ định ngày phát tác.

Nam tử nhếch môi đứng lên:

- Ta đã đem nó nhốt đánh vào tâm tạng của ngươi, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau khi ta làm xong sự tình, ta sẽ giải quyết đạo năng lượng kia, nếu ngươi phản kháng, mỗi đêm lúc hai giờ khuya khi âm lực tối thịnh, đạo năng lượng kia sẽ phát tác chạy khắp toàn thân của ngươi, nếu không có người áp chế, ngũ tạng lục phủ của ngươi sẽ bị nó dần dần ăn mòn…

- Không…đừng!

Dương Đằng Phi cực kỳ sợ hãi:

- Ngươi muốn ta làm gì cũng được, đừng giết ta, đừng giết ta!

- Như vậy mới tốt.

Nam tử “nắm chắc thắng lợi trong tay”, cười nhẹ:

- Ta tới hỏi ngươi, đoạn thời gian trước trong huyện Ôn Nhạc phát sinh mấy đại án, có tra được manh mối gì hữu dụng hay không? Tỷ như thân phận hung thủ? Thành thật trả lời, bằng không…hừ!

- Thân phận hung thủ?

Dương Đằng Phi cúi đầu, trên mặt hiện lên thần sắc quả thế, há mồm nói:

- Công tác điều tra vụ án đã chuyển giao cho tổ chuyên án…

- Con mẹ nó đừng nói chuyện vô nghĩa này với ta!

Nam tử phất tay, cả giận:

- Ngươi cần trả lời ta là có hoặc là không có!

- Có…có…

Vẻ mặt Dương Đằng Phi bất lực gật đầu:

- Thật là có…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.