Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 90: Dân mù đường




Không thể không nói, thiên tài âm mưu gia ở trong miệng Đường Thái Nguyên, trời sinh chính là một bộ dáng vô sỉ!

Vóc dáng thật thấp, chỉ chừng 1m57, hình thể cực gầy, nhìn qua phỏng chừng chỉ có 40kg, giống như chỉ cần một trận gió nhẹ là có thể thổi bay hắn lên cao như con diều…

Xấu xí, tóc hoa râm, mặc quần sọt đi biển đủ màu sắc, lại phối hợp với đôi dép lê màu hồng, còn huyễn hóa ra một bộ kính đen giả dạng nhã nhặn!

Nói thật, khi Diệp Dương Thành vừa nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên chính là muốn bước lên hung hăng đá hắn hai cước, kháo, bộ dạng lão tiểu tử này thật rất xin lỗi người xem!

- Linh bộc Hình Tuấn Phi, gặp qua chủ nhân, linh thị đại nhân, linh sứ đại nhân…

Lễ độ cung kính quỳ rạp xuống đất, hình tượng đáng khinh của Hình Tuấn Phi lại không vì lần này cúi lạy mà có chút thay đổi.

Khóe miệng Diệp Dương Thành khó tránh run rẩy, khẽ gật đầu:

- Đứng lên đi.

Hình Tuấn Phi tự giác đứng dậy đi tới phía sau, đến lúc này thuộc hạ của Diệp Dương Thành đã mở rộng không ít, linh sứ Triệu Dung Dung, linh thị Vương Minh Khi, linh bộc Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương, Trương Ngọc Thiến, Tiểu Thương Ưu Tử, Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Tống Lâm Lập.

Đã có mười người!

Dương Đằng Phi cưu chiếm thước sào, chiếm cứ thể xác Trầm Vũ Phàm, thành cây đinh của Diệp Dương Thành trong ủy ban huyện, cắm thẳng bên trong ủy ban huyện Ôn Nhạc, khiến cho Diệp Dương Thành tùy thời tùy lúc đều biết được hành động của ngành chính phủ, đồng thời có thể thông qua Dương Đằng Phi đi làm một ít chuyện âm thầm, nói tóm lại rất có hữu dụng.

Về phần chín người còn lại, Diệp Dương Thành tạm thời chưa có tính toán gì, chỉ có thể giữ bên người tùy thời nghe lệnh.

Có chín linh bộc luôn đi theo bên người, có rất nhiều sự tình Diệp Dương Thành cũng không cần đích thân đi làm.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, dừng lại trên người Triệu Dung Dung vài giây đồng hồ, thấy nàng cúi thấp thậm chí không dám ngẩng lên đối diện với hắn, nhìn thấy dáng vẻ này mặc dù trong lòng hắn có chút không đành lòng, nhưng chủ bộc vẫn là chủ bộc, có một số việc phải cần làm rõ ràng một chút.

Quả thật hắn từng có thật nhiều hảo cảm với Triệu Dung Dung, nhưng chuyện đã xảy ra đã làm biến mất hết hảo cảm trong lòng hắn, bởi vì nàng lại động sát niệm với Tiểu Thương Ưu Tử!

Diệp Dương Thành không bài xích thân phận người Nhật của Tiểu Thương Ưu Tử khi còn sống, bởi vì hiện tại nàng đã chết, hơn nữa còn trở thành linh bộc của hắn, huống chi nàng cũng chưa từng làm gì sai với hắn.

- Ưu Tử theo ta ra ngoài một chuyến, những người khác ở lại đây, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra ngoài nửa bước.

Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, truyền ra mệnh lệnh, cũng không nhìn vẻ mặt sầu thảm của Triệu Dung Dung, trực tiếp đi thẳng ra cửa phòng.

Nhưng lúc này Tiểu Thương Ưu Tử chú ý tình huống của Triệu Dung Dung, trước khi đi vẫn không quên nhỏ giọng nói:

- Linh sứ đại nhân, Ưu Tử sẽ không tranh với ngài, thỉnh đừng xem Ưu Tử là địch nhân được không?

Tiểu Thương Ưu Tử đi theo Diệp Dương Thành rời đi, Triệu Dung Dung một mình ngơ ngác đứng nơi đó, nhìn theo hai người rời khỏi, thần sắc luôn biến đổi, tựa hồ đang giãy dụa kịch liệt, cuối cùng nàng thở dài, hơi ngửa đầu nhìn trần nhà, nỉ non nói:

- Chủ nhân, Dung Dung biết sai lầm rồi…

- Khi ngươi còn sống làm nghề gì?

Diệp Dương Thành tạm thời đem chuyện của Triệu Dung Dung ném sang bên, lưu lại nàng ở trong nhà tự mình suy nghĩ cũng tốt, trên đường từ tiểu khu Ái Hà đi tới phố Triêu Dương, khẽ vươn vai hỏi.

Khuôn mặt Tiểu Thương Ưu Tử hơi tròn trịa, nhưng không phải loại mập tròn mà là phi thường đáng yêu, trên gò má có đôi lúm đồng tiền, nhìn qua thật điềm tĩnh, dáng vẻ khác hẳn với những cô gái mà Diệp Dương Thành từng gặp qua, làm cho hắn có chút hưởng thụ.

- Dạ, chủ nhân.

Tiểu Thương Ưu Tử vẫn duy trì khoảng cách sau lưng Diệp Dương Thành chừng ba mươi phân, không dựa vào quá thân cận cũng không cách quá xa, dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang cũng không bị ảnh hưởng, nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành, nàng dừng bước cúi người biểu lộ cung kính, tiếp theo mới đáp:

- Khi còn sống Ưu Tử là một học sinh trung học.

- Nga?

Trong đầu Diệp Dương Thành chợt toát ra chút ác thú vị, nói:

- Nghe nói xử nữ Nhật Bản được dự định khi còn ở nhà trẻ, thật sự vậy sao?

- Hồi chủ nhân, tuy không khí Nhật Bản thật mở ra, những cô gái trước khi kết hôn có thể không bị hạn chế chuyện quan hệ.

Tiểu Thương Ưu Tử khom người nói tiếp:

- Nhưng một khi đã cùng nam giới kết hôn, các cô gái sẽ thật thủ nữ tắc, sẽ không dễ dàng ra ngoài…

- Vậy sao…

Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gì gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp.

Mà Diệp Dương Thành không lên tiếng, Tiểu Thương Ưu Tử vẫn lẳng lặng đi theo, không nói lời nào.

Thẳng đến khi Diệp Dương Thành dẫn nàng đi thẳng đến Kinh Khê, nhịn không được hỏi:

- Ngươi vì sao mà chết?

- Ưu Tử rất xinh đẹp.

Sắc mặt Tiểu Thương Ưu Tử thật bình tĩnh, phảng phất như đang nói chuyện của người khác:

- Các học trưởng trong trường học rất thích Ưu Tử, nhưng Ưu Tử không thích các học trưởng, luôn cự tuyệt lời yêu cầu cùng Ưu Tử quan hệ, nhưng Ưu Tử không nghĩ tới có một học trưởng sau khi bị Ưu Tử cự tuyệt nhiều lần, sau một lần dạo chơi ở ngoại thành đã muốn cưỡng bức Ưu Tử, Ưu Tử chạy, học trưởng truy theo, Ưu Tử sẩy chân ngã xuống vách núi…

- Ân.

Trong lòng Diệp Dương Thành đột nhiên có cảm giác thở ra nhẹ nhõm, nghe lời của nàng nói, tựa hồ nàng vẫn còn là…

Hắn quan sát cô gái mặc kimono vẻ mặt điềm tĩnh bên cạnh, tâm tình vốn có chút lộn xộn của hắn chợt lắng xuống, cười nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, lẳng lặng đi vào phố Triêu Dương.

Ngành thể chế quốc gia đã phái tổ chuyên án đi vào huyện Ôn Nhạc, một minh hai ám, bắt đầu điều tra những dấu vết của những án kiện quỷ dị lưu lại, nhưng suốt một ngày thời gian đừng nói tra được dấu vết gì, thậm chí cũng không tìm được một sợi tóc của hung thủ!

Sang ngày hôm sau, bên cơ quan ngành mời tham dự buổi họp báo, người phát ngôn tin tức bộ công an minh xác tỏ vẻ, đây là một án kiện hình sự vô cùng ác liệt, đối với hung thủ giết người, quốc gia tuyệt sẽ không bỏ qua, nhất định phải tra rõ vụ án không tiếc hết thảy trả giá!

Đương nhiên, khẩu hiệu thật vang dội, nhưng sự thật là sự thật, muốn tra rõ cũng không có nghĩa tra ra được, không tiếc hết thảy trả giá với điều kiện tiên quyết chính là, có thật nhiều cơ hội có thể trả giá.

Đối mặt với tư thế cao điệu của quốc gia, bên huyện Ôn Nhạc vẫn bình tĩnh đáng sợ, thậm chí cục công an Khánh Châu thị cũng không hề mời dự cuộc họp báo tỏ vẻ quyết tâm gì đó.

Đơn giản mà nói, vài lần hành động càn quét của Diệp Dương Thành đã sớm đặt khối đá lớn trong lòng các quan chức huyện Ôn Nhạc thậm chí là Khánh Châu thị, chỉ sợ làm ra chút gì đó khiến Diệp Dương Thành mất hứng, sẽ trêu chọc đến họa sát thân.

Vì thế sự thật biến thành chướng ngại lớn nhất cho việc thực hiện khẩu hiệu, theo thời gian trôi qua, quan chức lãnh đạo các ngành lục tục nhậm chức, chuyện này chậm rãi bình lặng xuống, quá trình tra rõ án kiện lưu lại cho dân chúng vẫn là một dấu chấm hỏi thật lớn, nhưng người vỗ tay khen hay nhiều hơn người căm thù tận xương tủy, điểm này là điều không thể nghi ngờ.

Về phương diện khác, Hưng Khẩu xã đoàn hoành hành khu Long Khẩu, huyện Ung Gia, huyện Ôn Nhạc hơn trăm năm đã bị bộ công an nghiêm khắc đả kích, hoàn toàn niêm phong sản nghiệp dưới danh nghĩa Vu gia, sung công quốc hữu.

Sau Lục gia huyện Ôn Nhạc, Vu gia biến thành gia tộc xui xẻo thứ hai dưới tay Diệp Dương Thành, từ nay về sau tan thành mây khói, biến mất vô ảnh vô tung trong thành phố Khánh Châu.

Tuy rằng khó tránh tồn tại một ít cá lọt lưới, nhưng bằng vào những tên tép riu kia, cũng đã không còn nhấc nổi sóng gió.

Mà làm người phụ trách ban đầu của án kiện này, công lao của Trần Thiếu Thanh được truyền thông đăng tải khắp nơi, đối với người thanh niên không có lý lịch, lại còn rất trẻ tuổi lại lấy được công tích lớn như vậy, bên Khánh Châu thị vô cùng đau đầu, không biết nên làm sao ngợi khen.

Mãi tới ngày thứ mười bảy sau khi tay đấm Vu gia bị bắt, sự chuẩn bị của Dương Đằng Phi rốt cục có tác dụng, bên Khánh Châu thị thông báo sở công an tỉnh, sau khi sở công an nghiên cứu thảo luận, một tờ văn kiện đem Trần Thiếu Thanh điều động tới khu Việt thành Thiệu Hoa thị tỉnh Chiết Giang đảm nhiệm chức cục trưởng phân cục công an, nhưng cục trưởng cũng không tiến thường ủy, thuộc loại trường hợp đặc biệt.

Văn kiện nhâm mệnh đưa xuống ngày thứ ba, Trần Thiếu Thanh quay lại trấn Bảo Kinh một chuyến, cùng Diệp Dương Thành uống say sưa, hôm sau Diệp Dương Thành lái xe đưa tiễn Trần Thiếu Thanh xuất phát đến Thiệu Hoa thị nhậm chức.

Từ bến xe huyện Ôn Nhạc quay về trấn Bảo Kinh, Diệp Dương Thành nhận được điện thoại của Dương Đằng Phi.

- Chủ nhân, vụ án của gia đình Lưu Tuyết Oánh đã sửa xong.

Dương Đằng Phi nói:

- Chính phủ bồi thường ba mươi vạn nhân dân tệ, nguyên cáo trả lại ba trăm bảy mươi vạn nhân dân tệ, đối tác của cha Lưu Tuyết Oánh bị phán tù có thời hạn tám năm, phạt tiền hai trăm vạn, hiện tại người nhà của Lưu Tuyết Oánh đã vô tội phóng thích.

- Ha ha.

Nghe được lời nói của Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành theo bản năng nhếch môi cười nhẹ, nói:

- Làm không sai.

Lưu Tuyết Oánh đã đến tiệm của hắn làm việc được gần hai mươi ngày, chuyện hắn lo lắng cũng không phát sinh, mỗi ngày nàng đi làm tan sở, bình thường thấy hắn chỉ mỉm cười gật đầu.

Đối mặt hành vi bài xích theo bản năng của Lưu Tuyết Oánh, Diệp Dương Thành chỉ cười nhạt, không để trong lòng.

Bất kể nói thế nào, oan án của nhà nàng đã được Dương Đằng Phi giải quyết, cầm lại hơn bốn trăm vạn, Lưu Tuyết Oánh còn lựa chọn tiếp tục đi làm trong tiệm của hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.