Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Chương 2




“Cả đêm hôm qua anh ấy không về nhà!” Tôi bắt đầu kể với Uyển Nhu và Man Trữ về kế hoạch thất bại.

“Cả đêm anh ta không về nhà? Làm sao cậu biết.”

“Tớ,... Tớ gọi điện thoại đến.” Má ơi, thiếu chút nữa lộ tẩy rồi. “Các cậu thì sao, có thu hoạch không?” Khẳng định không có!

“Phát hiện một chuyện kinh người.” Uyển Nhu nhìn Mạn Trữ ý bảo cô ấy nói, dù sao đây là tài nghệ của cô ấy, “Lúc 4 giờ chiều hôm qua, chúng tớ...”

“Nói đơn giản một chút.”

“Trước khi bắt đầu chương trình, tớ và Uyển Nhu nghe lén cuộc gọi của Tiêu Diêu, anh ta nói nhất định có thể phá hư cậu và Thiệu Tễ Huyên, anh ta nói với người kia cứ yên tâm, còn nói dù thế nào hai người cũng lập tức sẽ chia tay... Nói tóm lại là có người nhờ anh ta phá hoại.”

“Người nhờ anh ta nhất định là nữ, chỉ có mấy fan hâm mộ của Thiệu Tễ Huyên mới có thể nghĩ ra loại chủ ý này.” Uyển Nhu nói, cậu ấy vẫn coi Tiêu Diêu là thần tượng mình cuối cùng lại trở thành người cậu ấy vừa nhìn là muốn ói. “Bởi vì thích Thiệu Tễ Huyên, cho nên muốn để cậu và Thiệu Tễ Huyên chia tay.”

“Còn Tiêu Diêu? Tại sao anh ta lại giúp fan của Tễ Huyên?”

“Nguyên nhân chỉ có một, anh ta thích cái cô nữ sinh muốn anh ta làm chuyện này!” Vẻ mặt Uyển Nhu đầy phẫn nộ, thì ra đây mới là nguyên nhân cậu ấy tức giận như thế, xúc động đến nỗi muốn giết luôn cô nữ sinh đứng sau chuyện này.

“Thật là làm cho người ta tức giận!” Hóa ra chuyện là như vậy, tức chết tôi! “Tớ muốn đi Kiếm Lan!” Tôi muốn đem mọi chuyện nói hết cho Tễ Huyên biết.

“Đúng! Bây giờ chúng ta đi liền.” Mạn Trữ lập tức hưởng ứng. Đây là lần thứ hai tụi này trốn tiết để qua học viện Kiếm Lan, tâm trạng vẫn như cũ vô cùng khẩn trương, chỉ sợ bị thầy chủ nhiệm nhìn thấy.

“Thầy chủ nhiệm thấy tụi mình rồi!” Tôi quay đầu nhìn thấy thầy chủ nhiệm dũng mãnh đuổi theo sau.

“Không sao, sáng nay tớ quan sát thấy thầy mang đôi giày cao, tuyệt đối không đuổi kịp tụi mình, chạy mau!” Mạn Trữ àh, nói như vậy, cậu đã có ý định từ sớm sao?

Học viện Kiếm Lan vẫn mỹ lệ như vậy, bởi vì sự nhất quán trong quy định nhà trường từ từ tiểu học đến đại học, thời gian tan học thì cửa trường học vô cùng náo nhiệt, không biết có phải do tôi đây là tuyệt thế mốc nữ, tụi này vừa tới cổng trường Kiếm Lan lại đụng phải Tiêu Diêu, ngay cả trốn cũng không kịp.

“Lan Trăn, đến thăm anh.” Chú ý đây khẳng định là câu đầy đủ ngữ khí tự tin. Tôi là tới tìm chồng, bất quá, cũng có người là tới tìm cậu.

“Không phải.” Tôi muốn đi vào trong, nhưng Tiêu Diêu lại nắm cánh tay tôi, “Buông!”

“Em không muốn lấy lại nhẫn sao?”

“Chờ một chút tôi sẽ kêu Tễ Huyên tự mình đến lấy.”

“Tiêu Diêu! Cô ta là ai?” Đang lúc tôi và Tiêu Diêu anh một câu tôi một câu, một đám nữ sinh Kiếm Lan đi tới. Cầm đầu nhóm nữ sinh là một cô gái cao cỡ Mạn Trữ, chỉ là cô gái kia đẹp hơn Mạn Trữ. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không chút thân thiện.

“Cô ấy là bạn gái của tôi.”

“Nói bậy!” Tiểu tử anh đang chê mình sống quá lâu sao.

“Dễ ghét!” lời nói của Tiêu Diêu có ảnh hưởng rất lớn, tất cả nữ sinh đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, trong ánh mắt đó không chỉ có khinh miệt còn có... Cái kia theo như tôi hiểu thì chính là sát khí.

“Khó coi chết đi được.”

“Nói đúng nha, cậu nhìn coi, đúng là dạng ngu ngốc mà.”...

...

Tôi cũng không thèm để ý, ánh mắt của tôi đang tập trung ở chỗ phía sau, nơi đó có một người mà tôi vẫn đang tìm, hi vọng người nào đó có lỗ tai không tốt lắm, bất quá dựa trên biểu tình lạnh lùng của người kia, có thể biết rằng thính lực của anh ấy hiển nhiên cực kỳ tốt. Làm sao bây giờ?

“Ba đứa nhỏ àh.” Tiếng Mạn Trữ như một tiếng sét vậy, cổng trường đang náo nhiệt, tất cả mọi ánh mắt đồng đoạt chuyển đến trên người Mạn Trữ và Tiêu Diêu. Mạn Trữ không biết từ lúc nào khiên một đứa bé trai đứng trước mặt chúng tôi, “Lúc em mang thai, anh đã nói sẽ kết hôn với em mà bây giờ con cũng sáu tuổi rồi, anh định làm sao đây?”

Đứa bé này... Thật sự có chút giống Mạn Trữ, hơn nữa ánh mắt cũng có chút giống Tiêu Diêu..., Mạn Trữ, cậu khi nào thì...

“Cô nhận lầm người!”

“Nói bậy! Con cũng lớn như vậy rồi, em có thể nhận sai sao!”

“Tiêu Diêu, cậu cư nhiên... Cư nhiên cũng làm cha.” Ngay lúc này một đám nữ sinh Kiếm Lan bị trúng “phép thuật” đầu óc choáng váng cả lên, nhìn Tiêu Diêu lại nhìn xem đứa bé, nhìn đứa bé lại nhìn Mạn Trữ.

“Cô gái này sao lại làm vậy a!” Một phụ nữ trung niên đi tới, “Sao lại tùy tiện ôm con người ta rồi bỏ chạy.” Bà vừa ôm đứa bé, vừa trừng mắt nhìn Mạn Trữ.

“...” Tôi, Lâm Lan Trăn xin nói rõ, tôi từ trước tới đây cũng không quen biết người nào tên là Từ Mạn Trữ! “Tễ Huyên!” Tôi chạy đến bên cạnh Tễ Huyên, “Hãy nghe tôi nói, Tiêu Diêu không phải bạn gái của tôi!.”

“Hắn đương nhiên không phải bạn gái của cô!”

“..., nói sai, tôi là muốn nói tôi không phải bạn gái của cậu ta.”

“Chuyện đó có liên quan gì với tôi àh.”

“Tiêu Diêu lấy chiếc nhẫn của tôi, anh ta nói với tôi nếu tôi chịu hẹn hò với anh ta thì sẽ đem nhẫn trả lại!”

“Cô tên ngu ngốc này! Đồ ngốc!”

“Tôi chỉ là muốn lấy lại nhẫn thôi mà!”

Tiếng chuông vang lên, mọi người tụm năm tụm ba trở về lớp học, chỉ còn lại năm người chúng tôi, các anh em của Tễ Huyên vốn cũng muốn ở lại xem cuộc vui, lại bắt gặp ánh mắt hung hãn của đại ca, lập tức rời đi, không dám quấy nhiễu tụi này xử lý vấn đề.

“Cầm.” Tễ Huyên vứt một dây chuyền lên trên tay tôi, cư nhiên chính là ——

“Nhẫn? Anh..., như thế nào, anh..., anh, anh, anh...”

Tiêu Diêu hiển nhiên cũng rất giật mình, không nghĩ tới nhẫn nằm trong tay Tễ Huyên, “Cậu..., khi nào lấy?”

“Vừa rồi trong tiết toán, hai chúng ta đồng thời lên bảng giải bài.” Tễ Huyên đi đến trước mặt Tiêu Diêu, “Khi ánh mắt của ai đó chỉ chú ý một người ngồi bên dưới.” Thiệu Tễ Huyên, tôi rất sùng bái anh, khó khăn lớn như vậy anh cũng làm được! Anh quả thực là người phát ngôn của Arsène Robyn.

“Tiêu Diêu, có việc này anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Lời này có điểm quen tai, hình như là mấy ngày trước Tiêu Diêu mới nói với tôi nha, hiện tại Mạn Trữ lại trả lại cho anh ấy, Mạn Trữ đem cái MP3 cổ xưa của mình cho Tiêu Diêu, “Ghi âm giọng nói thật của anh.”

Tiêu Diêu nghe được mấy câu liền rút fone tai ra, “Cô theo dõi tôi!”

“Lúc anh ở trong toilet gọi điện thoại, tôi và Uyển Nhu ở một gian trong ấy...”

“Từ Mạn Trữ, cậu câm miệng!” Uyển Nhu ngay lập tức ngăn cản Mạn Trữ dương dương đắc ý nói tiếp. “Ở nơi đó nghe lén, cậu cảm thấy quang vinh lắm sao?” Tốt lắm, ba người bạn tốt chúng tôi cũng đã đi qua chỗ con gái miễn vào, ai cũng không cam lòng lạc hậu a.

“Biết rồi. Dù sao nhược điểm của anh cũng rơi vào tay chúng tôi, đại soái ca.” Man Trữ cười tủm tỉm nhìn Tiêu Diêu, “Anh nói thử xem nếu tôi đem đoạn ghi âm này công bố lên mạng, sẽ như thế nào? Phản ứng nhất định sẽ rất sôi nổi đi. Hot boy Tiêu Diêu của chúng ta lại biết làm chuyện như vậy, chia rẽ uyên ương, còn một chuyện khiến mọi người nhất định rất ngạc nhiên, cái người đứng phía sau cậu điều khiển chuyện này...”

“Cô muốn gì?” Tiêu Diêu giống như nghiến răng nghiến lợi hỏi Man Trữ.

“Chỉ cần anh không quấy rầy Lan Trăn nữa, tôi liền trả lại bản ghi âm cho anh, thế nào?” Mạn Trữ thật sự giỏi đàm phán, tuy rằng cậu ấy có đôi khi không đứng đắn, bất quá lần này thật sự phải nhìn cô bạn này với cặp mắt khác xưa.

“..., có thể, đem cả cái máy này cho tôi luôn.”

“Anh nói đó, nói miệng không bằng chứng. MP3 có thể đưa cho anh, nhưng phải mua cái mới cho tôi.”

“Được.”

“Vậy thành giao.”

“Bây giờ liền cho tôi!”

“Vậy anh lập tức mua cái mới cho tôi.”

“Vậy đi.”

“Này, tôi muốn cái đời mới nhất 256 màu hiệu quả táo kia.”

“...” Nữ thổ phỉ! Từ Mạn Trữ là một nữ thổ phỉ! Cái MP3 cũ kia chỉ là đồ trong nước, hơn nữa còn là hàng qua tay, bây giờ cư nhiên... “Mạn Trữ, cám ơn, giúp đỡ của cậu, còn Uyển Nhu nữa.”

“Lan Trăn, không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà.” Uyển Nhu nói, “Có thể chứng minh cậu không phải là tình địch của tớ thì tớ rất vui.”

“Vậy là sao, chúng ta là ai nào. Cái này gọi là sau cơn mưa trời lại sáng rồi, ảnh chụp của Tiêu Diêu lại có nguồn tiêu thụ rồi!”

“..., tớ biết mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.