Quãng Đời Còn Lại Đầy Ngọt Ngào

Chương 97: Chương 98: Ngoại truyện : Minh Thư và Richard (1)




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Trong đại điện rộng lớn, trang hoàng bên trong chỉ có thể dùng xa hoa để hình dung, Sa Nặc Nhân vừa đi vừa nhìn, cùng hộ vệ thủ lĩnh một đường đi vào trong đại điện.

Trên ghế salon trong đại điện có một nam nhân ngồi, thân người mặc âu phục tối màu khéo léo, hiện ra mái tóc vàng óng phi thường chói lóa, đôi mắt là màu xanh lam sâu thẳm, da rất trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất nội liễm, giờ khắc này đang nhíu mày trầm tư, như là có rất nhiều tâm sự.

Hộ vệ đầu lĩnh cung kính hành lễ, "Tứ điện hạ, lại có một vị dược sư tới."

Hall Griffith quay mặt lại, nhìn về phía cửa đại điện, liền thấy một thiếu niên dung mạo bình thường đứng ở đó, Sa Nặc Nhân thấy hắn nhìn sang, cũng lễ phép cất tiếng, "Tứ điện hạ."

Hall Griffith nhìn thiếu niên nhiều thêm mấy lần, mới mở miệng nói: "Mời ngồi."

Hộ vệ lui ra, Sa Nặc Nhân đi tới, khi cậu ngồi xuống ghế salon đối diện, có thị giả (người hầu) lại đây dâng trà. Sa Nặc Nhân nghĩ thầm, không hổ là Tứ hoàng tử Lai Sách đế quốc, dung mạo, khí chất, hình tượng đều không nói, hơn nữa cũng rất lễ phép, Sa Nặc Nhân cũng không nhận ra người tới đây "phỏng vấn" cậu chỉ có một người, nhìn bộ dáng phiền phức vô cùng của hộ vệ đứng đầu kia, khẳng định trước đó đã bị quấy rầy qua, thái độ mới có thể kém như vậy.

Sa Nặc Nhân uống mấy ngụm trà, nhìn khắp nơi một chút, chưa thấy bệnh nhân, có thể là ở phòng khác.

"Tứ điện hạ, người bệnh ở đâu? Hiện tại ta có thể nhìn không?" Hay là trước khi xem bệnh còn phải đưa ra mấy yêu cầu bảo đảm một chút, không phải nói vài tiếng khoác lác, bệnh lại trị không hết, vậy sẽ rất mất mặt!

Hall Griffith không nhanh không chậm uống một hớp trà trong ly của mình, "Ngươi tên là gì?"

Sa Nặc Nhân đáp: "Sa Thêm."

Hall Griffith đem chén nhẹ nhàng đặt trên đĩa nhỏ, chậm rãi nói: "Đến chỗ này của ta, không thể dịch dung, ngươi không biết?"

Trong lòng Sa Nặc Nhân cả kinh, hắn nhìn ra rồi? Không đúng a, dịch dung ở nơi này làm vô cùng chân thực, căn bản không nhìn ra kẽ hở... Sa Nặc Nhân lập tức bỏ đi ý nghĩ này của mình, đến em gái Thái Lặc cũng có thể nhìn ra cậu dịch dung, huống hồ là vị Tứ hoàng tử này? Sa Nặc Nhân tự mắng mình quá ngu ngốc, cậu vốn cho rằng cô bé kia là nghe Thái Lặc nói, hóa ra không phải sao? Kỹ thuật dịch dung ở nơi này so với mặt nạ giả ở Tinh Diệu đế quốc, đương nhiên là quá thật, thế nhưng người Lai Sách đế quốc cơ hồ là mỗi ngày đều đối mặt với mấy thứ dịch dung này kia, vốn là chuyện rất bình thường.

Sa Nặc Nhân cười cười, "Xin lỗi, ta không biết."

Ánh mắt của Hall Griffith sâu thẳm, nhìn Sa Nặc Nhân, "Hiện tại đã biết, lấy xuống."

"Ách... Này không ảnh hưởng đến trị liệu đi?" Sa Nặc Nhân đương nhiên không muốn lấy xuống.

Hall Griffith nói: "Ta sẽ không để cho người không rõ thân phận, tiếp cận người yêu của ta."

Hắn nói cũng không sai, cho dù là ai thì cũng sẽ không để một người không rõ thân phận xem bệnh cho người nhà của mình, nhưng Sa Nặc Nhân không xác định trong tay Tứ hoàng tử có hình của cậu hay không, vạn nhất bị nhận ra, mình chính là cái người "không rõ thân phận" kia, có thể bị bắt lại hay không?

Hall Griffith thấy cậu do dự, lại nói: "Gần đây trên tinh cầu trà trộn vào không ít người không rõ thân phận, nếu như ngươi muốn rời đi, phỏng chừng cũng phải đem hình dáng hiện ra trước tiên."

Thị giả đã bưng dịch dung tráo tới, lớp dịch dung trên mặt rất khó tẩy đi, chỉ có thể dùng xạ tuyến bên trong dịch dung tráo tiêu trừ, cho nên muốn khôi phục khuôn mặt lúc trước, còn phải đeo dịch dung tráo thêm một lần nữa.

Sa Nặc Nhân có cảm giác tự chui đầu vào lưới, suy tư hồi lâu mới nói: "Ta rất xin lỗi vì tự ý xông vào tinh cầu này, ta cũng không có ác ý, chỉ là trôi nổi trong vũ trụ quá lâu, cần tiếp tế, mới có thể dùng phương pháp như vậy tới đây."

Hall Griffith không hề bị lay động, vẫn cứ nhìn cậu không nói lời nào.

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn đành nhắm mắt nói: "Lần này ta tới đây, kỳ thực là muốn xin Tứ hoàng tử dàn xếp một chút, thả ta rời đi, đương nhiên, ta sẽ tận lực chữa trị cho người yêu ngài."

Hall Griffith gật đầu, "Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần có thể chữa trị khỏi bệnh của hắn, ta sẽ thả ngươi đi."

Lúc này Sa Nặc Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, dựa trên ghế salon, thị giả mang dịch dung tráo cho cậu, không lâu sau, trên mặt nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít, bị loại dịch dung tráo này dán trên mặt lâu như vậy, thực khó chịu, hiện tại thoải mái hơn.

Xõa mái tóc dài màu đen xuống, thừa dịp lộ ra khuôn mặt yêu dã, đẹp đến không gì tả nổi.

Hall Griffith không hề giống như nhừng người khác, nhìn thấy dung nhan thật sự của Sa Nặc Nhân sẽ tham lam nhìn chằm chằm, ánh mắt của hắn rất kỳ quái, chứa ý vị sâu xa.

"Hiện tại có thể bắt đầu chưa?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Đương nhiên, ta rất cao hứng ngươi có thể tới nơi này, Sa Nặc Nhân hoàng phi." Hall Griffith trực tiếp vạch trần thân phận của cậu, điều này làm cho Sa Nặc Nhân bỗng nhiên mở to hai mắt.

"Ngươi biết ta?" Sa Nặc Nhân khiếp sợ hỏi ngược lại.

Hall Griffith ung dung thong thả nói: "Thực không dám giấu giếm, người yêu của ta cũng phải chịu ảnh hưởng của cao duy phóng xạ, đến nay chưa lành, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ tư liệu nào có liên quan với nó, trong quá trình điều tra, đương nhiên phát hiện ra ngươi."

Hắn từng phái người đi chặn lại đường đi lại với Tinh Diệu đế quốc của công tước Ngải Phu Tư, muốn lấy được dược tề chữa trị trong tay hắn, nhưng đáng tiếc, công tước Ngải Phu Tư đem dược tề so với sinh mệnh của hắn còn quan trọng hơn, lần chặn kia thất bại. Có lẽ Tinh Diệu đế quốc cho là đã che giấu rất tốt chuyện này, từ Ngưng Thần Tề, cho đến Bách Phúc Tuyết, dược tề thần kỳ như vậy, người bình thường căn bản chế không ra, mà dị số duy nhất ở Tinh Diệu đế quốc, chính là người nắm giữ siêu cấp cơ giáp tiên thiên tinh thần lực thức tỉnh giả –––––– Sa Nặc Nhân.

Hall Griffith lúc đó cũng muốn phái người bắt cậu tới, thế nhưng đại ca lại động thủ trước, hơn nữa còn bất ngờ thất bại, sau đó đế quân tân nhiệm của Tinh Diệu đế quốc Xích Linh, cùng cậu cơ hồ là một tấc cũng không rời, làm cho hắn căn bản không có cơ hội ra tay, chỉ là không nghĩ tới, hắn trăm phương ngàn kế muốn bắt người này tới, người này lại tự mình đưa tới cửa.

Không phải còn có người nói, Tinh Diệu đế quốc không phải có một Thủy Ủy nhân sao? Đó cũng là một dị số. Hall Griffith vô cùng rõ ràng năng lực của Thủy Ủy nhân, thứ bọn họ am hiểu nhất không phải là dược tề, mà là chế tạo cơ giáp.

Hiện tại Sa Nặc Nhân quả thực muốn mắng mình ngu xuẩn, người muốn bắt cóc cậu trên mái nhà lần đó, chắc cũng là người của Lai Sách đế quốc, dù sao chiếc phi thuyền có công năng ẩn hình đám người đó dùng trên hòn đảo nhỏ kia hẳn là giống nhau, lần trước không thành công, lần này cậu lại chủ động chạy tới, thực sự là ngu xuẩn!

Sa Nặc Nhân cảnh giác lên, "Ta đã không còn là hoàng phi, ngươi bắt ta cũng vô dụng."

Hall Griffith nói: "Xin yên tâm, coi như ta bắt ngươi, mục đích cũng chỉ là vì chữa bệnh cho người yêu ta, hiện tại chính ngươi đã tới đây, ngược lại là bớt không ít chuyện cho ta."

"Ngươi... Đã sớm biết ta ở chỗ này?" Bỗng nhiên Sa Nặc Nhân có chút chán ghét sự thông minh của bản thân, đến trong tay lính tuần tra còn có hình của cậu, Hall Griffith không có đạo lý không có, thật hối hận lú đó vào cảng không gian không có dịch dung.

"Không sai, cho nên ta treo giải thưởng dược sư, nếu như ngươi có thể tự mình tới đây, ta sẽ bớt không ít việc, huống chi, ngươi cũng không thể rời khỏi viên tinh cầu này." Hall Griffith nói.

Sa Nặc Nhân đã vô lực, ngược lại mình đã là thịt trên thớt gỗ, đến sức phản kháng cũng không có, "Được rồi được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng không thể nói gì được nữa, không phải là đi chữa bệnh sao? Có thể, chẳng qua ta cũng có một yêu cầu."

Hall Griffith ra hiệu cậu nói.

"Chờ sau khi chữa khỏi cho người yêu ngươi, ngươi phải thả ta rời đi." Sa Nặc Nhân kiên định nói.

Hall Griffith hơi suy nghĩ một chút, đồng ý, tuy rằng không biết vì sao đại ca muốn bắt cậu, nhưng đó không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần bệnh của Lam có thể khỏi là được, những chuyện khác đều không có quan hệ gì với hắn.

Chuyện bàn bạc khép lại, Hall Griffith tự mình đứng dậy, mang Sa Nặc Nhân qua xem bệnh nhân.

Sa Nặc Nhân đi theo phía sau hắn, ảo não cực kỳ, đồng thời lại mắng Xích Linh thêm một lần, nếu như không phải cãi nhau với anh, cậu cũng không đến nỗi lung tung chạy tới cái nơi rách nát này, còn là đứa ngốc tự mình đưa tới cửa. Bất quá, ai có thể nghĩ tới Tứ hoàng tử Lai Sách đế quốc sẽ ở tại một cái tinh cầu không lớn như thế đâu? Sa Nặc Nhân chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, nay vận xui đến, uống nước lạnh cũng có thể mắc răng. Suy nghĩ thêm ngày hôm nay vừa ra khỏi cửa, đầu tiên là gặp phải cái đám muốn giết người diệt khẩu, sau lại gặp phải một tên không có mắt, nói chung, các loại bi kịch a!

Bên này oán thầm, bên kia đã cùng Hall Griffith đi vào một gian phòng nhỏ, sau khi đi vào, sương phun tiêu độc liền hướng về phía hai người đổ ập xuống, Sa Nặc Nhân không chú ý, hít vào không ít sương trắng. Tiêu độc xong xuôi, tiếp tục đi vào trong, tới một gian phòng rộng rãi.

Trong phòng rất sáng, nhưng không có mở cửa sổ, trong không khí mùi thuốc sát trùng dày đặc phiêu đãng, ở giữa kê một cái giường lớn, quanh giường là các loại máy móc, không ngừng phát ra âm thanh "đích đích". Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh máy móc, cũng chỉ còn sót lại âm thanh có người trở mình.

Sa Nặc Nhân liền đi về phía trước một bước, mới nhìn rõ tình huống trên giường, này vừa nhìn, làm cho cậu nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây còn có thể coi là người sao? Trước không nói người trên giường gầy chỉ còn da bọc xương, chỉ nhìn một cách đơn thuần trên người y còn cắm đủ loại nhuyễn quản (ống mềm, giống ống thở oxy), liền biết y có bao nhiêu thảm, có bao nhiêu đau đớn. Ánh mắt Sa Nặc Nhân phức tạp nhìn nam nhân bên cạnh, thật hoài nghi hắn đối với người này rốt cuộc là yêu hay là hận.

Vừa nhìn qua loa, trên người bệnh nhận có không ít hơn mười mấy ống nhuyễn quản, mỗi ống đều chọc thủng làn da, cắm vào trong cơ thể bệnh nhân, vì những bộ phận sớm đã đình chỉ tuần hoàn sinh lý, nhờ máy móc cung ứng dinh dưỡng. Trên người cắm vào nhiều nhuyễn quản như vậy, căn bản cũng không thể mặc quần áo, cho nên Sa Nặc Nhân có thể nhìn thấy rõ ràng, xương ngực nhô cao của bệnh nhân, mỗi cái xương sườn đều có thể thấy rõ ràng, ngoại trừ da, cũng chỉ còn xương cốt. Nếu như không phải có máy móc cùng mấy ống nhuyễn quản kia duy trì, người này phỏng chừng đã sớm chết rồi đi? Thống khổ như vậy để giữ mạng cho y, tại sao lại không để y ngủ yên?

Hall Griffith đi tới, ấn mấy cái trên một dụng cụ to nhất trong đống kia, sau đó khom lưng đối với bệnh nhân không biết là hôn mê hay là ngủ say, nhẹ giọng nói: "Lam, ta tìm dược sư tới cho em, bệnh của em rất nhanh có thể tốt lên rồi."

Thanh âm của nam nhân là cực hạn ôn nhu, Sa Nặc Nhân nghe được, đều cảm thấy trong lòng lên men. Hall Griffith đối với người này, rốt cuộc là có bao nhiêu lưu luyến si mê, mới có thể làm tới mức này?

Sa Nặc Nhân lại đi tới hai bước nhỏ, chuyển qua một góc độ khác, mới nhìn thấy mặt người trên giường, giống như cậu tưởng tượng, gầy đến mức dọa người, chỉ là dung mạo y nhìn rất tốt, có thể thấy được, trước khi sinh bệnh, y nhất định cũng là một người phi thường anh tuấn. Trên đầu y đội mũ, không nhìn ra được dấu hiệu có tóc tai, hẳn là đã rụng hết đi, đến sinh mệnh cũng còn phải cựa vào những dụng cụ này duy trì, còn thừa được bao nhiêu chất dinh dưỡng để tóc tai sinh trưởng chứ.

Sa Nặc Nhân lặng im mà nhìn hồi lâu, mới mở miệng nói: "Tình huống hiện tại của y, ta không nhất định có thể trị tốt."

Hall Griffith lẳng lặng nhìn mặt bệnh nhân, chậm rãi nói: "Ngươi tốt nhất có thể trị hết, nếu không ngươi sẽ phải ở lại chỗ này."

Sa Nặc Nhân nén một cơn giận trong lòng xuống, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, "Nói tình huống của y một chút đi."

Hall Griffith nói ra tình huống của bệnh nhân, Sa Nặc Nhân nghe xong chỉ muốn thở dài, một người toàn thân đã tê liệt gần mười năm, đến khả năng nuốt khả năng nói chuyện cũng không còn, chỉ dựa vào các loại máy móc chống đỡ đến bây giờ, tuy rằng dấu hiệu của sinh mệnh vẫn còn, nhưng cơ nhục cùng các bộ phận trong cơ thể phỏng chừng đều đã héo rút, người như vậy thật sự còn có thể cứu được sao? Cho dù có thể cứu được, cũng chưa chắc có thể khôi phục lại giống như người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.