Chị Diệp hôm nay sao thế, có chuyện gì không vui à?
Tùng thấy Diệp buồn buồn giống như là có tâm sự nên tò mò, đúng là cô buồn thật, từ hôm nghe lỏm cuộc trò chuyện của mẹ con Dũng cô không sao ngừng suy nghĩ lại được.
Chị hơi mệt tí thôi, không sao đâu, mình học tiếp nào.
Hay chị ăn kẹo mút đi, ăn thử đi chị, đảm bảo ngon luôn, mỗi lần có chuyện buồn em đều làm thế, ăn kẹo mút và nghe nhạc buồn...
Chị không ăn, mấy cái này chị không thích, chị mệt chứ có buồn đâu?
Đúng chị có tâm sự rồi, sao chị giấu em làm gì? Cái anh hay đến đón là bạn trai chị à? Anh ấy nhìn hiền nhỉ?
Tùng tò mò, có lẽ bản tính trẻ con chưa thoát ra được thân hình cao lớn của cậu ấy.
Ờ... không, là bạn chị thôi, không phải bạn trai...
Nhắc đến Dũng cô lại bối rối nhưng ánh mắt ngượng ngùng ấy khiến Tùng càng thêm nghi hoặc.
Em không tin đâu, bạn bình thường mà hôm nào đến đây cũng đưa đón chị, chắc chắn là bạn trai rồi.
Em còn nhỏ, biết gì mà tò mò? Thế bây giờ có học không hay là ngồi đó luyên thuyên?
Em không muốn học đâu!
Sao thế? Sao lại không học?
Diệp ngạc nhiên.
Vì em thấy chị buồn, nhìn chị buồn em không muốn học, chỉ muốn tâm sự với chị thôi.
Tùng tỏ vẻ quan tâm như một đứa em trai, Diệp khẽ cảm động, cô chỉ có một mình không có anh chị em nào khác, nhìn biểu cảm của Tùng lúc này cô lại ước... giá như mình cũng có một đứa em trai. Lúc vui buồn có bạn để tâm sự. Điều này Diệp đã thắc mắc nhiều lần khi còn nhỏ, hỏi mẹ rằng vì sao không đẻ thêm em bé? Mẹ chỉ cười và nói, vì mẹ chỉ muốn dành trọn yêu thương cho Diệp, không muốn san sẻ tình yêu đó cho ai khác... Diệp cũng tin là vậy nhưng bây giờ mới thấy, tình yêu của mẹ là chưa đủ....
Chị không sao thật mà, bắt đầu học nhé, mẹ em về không thấy học lại phiền ra.
Hơi miễn cưỡng song Tùng vẫn nghe lời, một đứa con trai cao lớn im lặng lắng nghe Diệp giảng bài. Không khí như trùng xuống, nét mặt Diệp phảng phất nỗi buồn...
Từ văn phòng công ty, Quân lái xe thẳng về căn nhà của bà Thủy đang sinh sống, trước đây anh cũng từng sống ở đó vì lúc ấy bố chưa bệnh và mất. Từ ngày bố mất, Quân chuyển ra ở riêng hẳn, dù điều này khiến Tùng- cậu em trai cùng cha khác mẹ đã gào khóc nhiều lần không cho anh đi nhưng Quân vẫn làm thế. Là bởi, sống trong căn nhà thiếu bóng hình của bố anh cứ cảm thấy đau thương, mất mát. Cảm giác ấy rất khó chịu, hơn nữa cũng do tính chất công việc thường xuyên phải xa nhà. Và cái tuổi này, đã trưởng thành rồi cũng nên ở một nơi nào đó riêng tư một chút.
Tìm người dạy kèm cho Tùng nhưng đã lâu anh không ghé qua xem em học hành ra sao, nhân buổi được về sớm Quân chủ động về nhà. Cô Hiền giúp việc say sưa nấu nướng, biết Quân đến nên cô ấy cứ thản nhiên làm việc, dẫu sao cũng đã quen thuộc từ lâu. Ngồi ở phòng khách, Quân lắng nghe tiếng Diệp dạy học cho Tùng, giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm quá... bỗng nhiên anh nổi hứng tò mò, muốn nhìn xem hai người dạy và học ra sao.
Chậm rãi bước lên cầu thang, Quân cố gắng không phát ra tiếng động để việc dạy và học không bị gián đoạn, anh chỉ muốn nhìn lén từ xa mà thôi. Tùng ngồi ngay ngắn chăm chú làm bài tập, bóng dáng nhỏ bé của Diệp đứng cách một quãng, tay cầm quyển sách tay cầm thước chỉ chỉ vẽ vẽ... cảnh tượng ấy sao động lòng người quá. Một cô gái trẻ măng, ánh mắt sáng nhưng phảng phất nỗi buồn, trong giây lát Quân thấy mình như bị ánh mắt ấy hớp hồn, đứng im như pho tượng để lắng nghe.
Và rồi, Diệp cảm giác như có ai đang nhìn mình, vô thức hướng ánh mắt ra phía cầu thang thì thật bất ngờ, Quân đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt anh cũng dừng lại ở khuôn mặt cô. Diệp bối rối vì ánh nhìn ấy, cô thẹn thùng:
Chào... chào anh ạ!
Tùng thấy Diệp chào hỏi thì giật mình cũng ngơ ngác quay ra xem chị ấy chào ai, và rồi Tùng cũng ngạc nhiên khi thấy Quân đứng đó.
Anh Quân, anh đến từ khi nào thế?
Bỏ dở bài học Tùng đứng dậy chạy ra chỗ Quân đang đứng, ríu rít như đứa trẻ con, thực sự Tùng còn trẻ con quá, đứa trẻ này khiến người anh như Quân phải lo lắng biết bao.
Thấy hai người chăm chú quá nên anh không làm phiền thôi mà.
Quân đáp lời Tùng nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp. Mới gặp nhau một lần hôm sinh nhật Dũng, hôm ấy là buổi tối không nhìn rõ mọi thứ, hôm nay thì khác, Quân đứng đó nguyên một hình khối, đứng cạnh Tùng, cả hai đều cao lớn, bảnh bao, tuy nhiên ở Tùng vẫn là một gương mặt trẻ con, ngờ nghệch. Còn Quân, vẻ lãnh đạm, sự chín chắn là điều không che giấu được, anh là một người đàn ông trưởng thành, có những nét cuốn hút riêng.
Diệp miên man suy nghĩ, lẽ nào Dũng một mực ngăn cản không muốn để cô đi dạy kèm là vì ghen? Mà ghen không phải với Tùng mà là Quân sao? Diệp cảm nhận vậy vì thực sự ở Quân toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ mà bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải bối rối.
Em trai anh học có tốt không?
Anh bận quá, gọi điện cho em từ hôm đấy nhưng nay mới có thời gian ghé qua đây!
Quân mở lời nói chuyện với Diệp thay vì cứ chăm chú nhìn nhau, Diệp vẫn nhớ như in cái buổi tối trên tầng thượng, anh xưng hô "tôi-cô", nghe lạnh lùng gì đâu...
Công việc mà anh, cái gì quan trọng hơn thì ưu tiên giải quyết trước. Học sinh này thông minh nhưng hơi bướng anh ạ!
Diệp nói rồi nhìn sang Tùng, cu cậu được khen thông minh thì thích thú, cười ra mặt.
Chỉ có chị Diệp mới thấy được sự thông minh của em, còn anh và cả mẹ nữa, mọi người lúc nào cũng nói xấu em, chê em học dốt.
Tùng được đà kể lể.
Nhận xét em vậy đâu có sai? Em xem lại bảng điểm của mình đi, có khi nào môn Toán được trên 6 điểm không?
Quân đáp lời như gáo nước lạnh làm Tùng tiu nghỉu:
Đấy là bởi lúc ấy em chưa thích học!
Ngụy biện, thế khi nào em mới thích học?
Quân hỏi lại.
Có chị Diệp dạy là em thích!!
Ừ. Thế mà lúc trước anh nói kiếm người dạy kèm thì em chối đây đẩy, giờ sao? Hay anh nói Diệp nghỉ dạy nhé!!
Nắm được tâm lý của Tùng nên Quân cố tình pha trò, cả ba người cùng cười nói vui vẻ. Đúng lúc ấy bà Thủy về, nghe thấy mọi người nói cười vui vẻ bèn nói vọng lên:
Có chuyện gì mà mấy đứa ồn ào thế? Quân mới đến à con?
Nghe giọng bà Thủy, Quân vội đáp:
Dạ con đây dì ơi, con mới đến chưa lâu, dì đi làm về đấy ạ?
Nói rồi cả ba người lật đật kéo nhau xuống, hai người con trai và một cô gái nối đuôi nhau, nét đẹp của cả ba làm khu vực cầu thang như rạng ngời hơn hẳn. Bà Thủy nhìn mà ngây người, bọn trẻ lớn cả rồi, đứa nào cũng xinh đẹp quá, điều bà ấn tượng nhất chính là Diệp, ở cô gái ấy có gì đó quen thuộc, một nét gần gũi mơ hồ nhưng bà không biết định nghĩa cảm xúc ấy ra sao.
Nhìn bà Thủy, Diệp vội chào:
Bác đã về ạ?
Ừ, mấy đứa ngồi chơi ăn trái cây đi này. Tùng lấy nước cho anh chị uống đi con.
Vầnggg.
Tùng đáp lời mẹ với thái độ không vui nhưng vẫn răm rắp đi lấy nước, ngồi chơi một lát thì Diệp xin phép về trước. Quân vội nói:
Tiện đường, để anh đưa em về nhé!
Dạ không cần đâu anh, em có người đón rồi.
Dũng hả?
Quân hỏi ngược lại.
Sao... sao anh biết ạ?
Diệp ngạc nhiên.
Chẳng phải Dũng nó rất thích em à?
Diệp im lặng, có lẽ bữa tiệc sinh nhật hôm đó mọi người đều đoán già đoán non chuyện này, cũng không có gì to tát cả vì thực ra hai người đúng là đang thích nhau. Cô mỉm cười thay vì trả lời câu hỏi của Quân.
Em không phải ngại gì đâu, hôm nay tổ của Dũng có việc phải tăng ca đến 10h mới được về, chắc không qua đón em được đâu. Tiện đường anh đưa em về luôn, có gì mà phải ngại nhỉ?
Em không ngại, nhưng trót hẹn anh ấy đón rồi, nếu đi về với anh thì không hay.
Ừ vậy em gọi lại cho Dũng xem, nếu đúng cậu ấy bận thì anh đưa em về!
Diệp lấy điện thoại từ túi xách ra, có tin nhắn của Dũng. Quả đúng như lời Quân nói, Dũng bảo Diệp tự bắt taxi về trước, anh có việc đột xuất chưa về được ngay. Nhìn vẻ suy tư của Diệp, Quân càng tự tin với dự đoán của mình:
Anh nói đúng không? Đi, anh đưa em về!
Người ta mời chào nhiệt tình như thế Diệp đúng là không có cách nào từ chối cả, cô đành lên xe Quân để anh đưa về. Tuy nhiên trên đường, Quân không đưa Diệp về ngay mà lái xe đưa cô đi đến sân vận động, giờ này mọi người đi lại tấp nập, các gánh hàng rong bày bán cũng nhiều. Tùy ý dừng xe ven đường, cả hai ngồi uống nước và ngắm người qua lại. Quân tâm sự thật tình:
Dũng có hay ghen không?
Anh hỏi gì cơ ạ?
Diệp không hiểu lời Quân nói hay đơn giản vì cô đã đoán ra được ý tứ của anh ấy mà vẫn cố tảng lờ.
À không có gì đâu, anh nói vu vơ ấy mà, bố mẹ em ở quê làm nghề gì hả Diệp?
Quân chuyển hướng sang chuyện khác.
Bố mẹ em là dân lao động bình thường thôi anh ạ, mẹ làm ở nhà máy gần nhà, bố hay theo tàu của bố anh DŨNG ra khơi. Hầu như đi miết, thời gian ở đất liền đếm trên đầu ngón tay...
Diệp chẳng ngại ngần chia sẻ hoàn cảnh gia đình cho Quân nghe, bởi cô thấy anh ấy là thật lòng quan tâm và muốn biết.
Thế hai gia đình thực sự là quen biết nhau rồi.
Dạ, cũng có chút qua lại...
Anh khá bất ngờ đấy, anh cứ nghĩ em là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng không ngờ bố mẹ em lại vất vả, lam lũ như vậy.
Quân bùi ngùi nhận xét.
Sao anh lại nghĩ thế ạ?
Vì nhìn em giống tiểu thư,.. anh cảm nhận vậy, đó là ấn tượng khi anh gặp em.
Hihi... Diệp cười khúc khích, cảm giác được khen như vậy đương nhiên là rất vui.
Nhìn qua vẻ bề ngoài không thể đánh giá được hết đâu anh ạ. Em bình thường thôi mà, không tiểu thư như anh nghĩ đâu, quê em nghèo lắm.
Cả hai bị cuốn vào những câu chuyện không tên, Diệp không ngờ vẻ lạnh lùng của Quân lần gặp đầu tiên đã bay đâu mất, thay vào đó, anh là một người tình cảm, gần gũi và chín chắn, một chút ấm áp nữa. Khoảng cách dần thu hẹp lại, đôi bên cảm thấy hiểu nhau hơn rất nhiều. Không dám la cà quá lâu sợ Dũng ghen, cả sợ bác Loan lo lắng nên Diệp đòi về sớm. Nói chuyện với Diệp vui quá nên Quân hơi tiếc, nhưng đành chịu, ai bảo Dũng gặp gỡ Diệp trước chứ? Bây giờ trong lòng đã có chút tình cảm le lói nhưng có lẽ... chỉ nên vậy mà thôi, Quân ngậm ngùi lái xe đưa Diệp trở về nhà.
Diệp la cà cùng Quân nên về hơi lâu, bữa tối bà Loan đã ăn trước, bàn ăn vẫn để phần cơm cho Diệp và Dũng về ăn sau. Diệp lủi thủi ăn một mình, đầu óc vẫn suy nghĩ mãi về cuộc gặp gỡ tình cờ với Quân ngày hôm nay. Cô không hiểu cảm giác của mình dành cho anh ấy là gì nhưng khi nghĩ đến liền thấy ấm áp, vui vẻ. Đang ăn thì bà Loan từ phòng trong đi ra, vẫn nhớ tới cuộc trò chuyện từ bữa trước của mẹ con Dũng, những lúc có riêng hai bác cháu thế này Diệp thấy hơi dè chừng. Cô thận trọng khi phải nói năng điều gì đó, cảm giác áp lực hơn hẳn, không vô tư như ngày trước nữa. Kiểu như làm dâu vậy... thật tệ, cô không thích bầu không khí này chút nào cả.
Hôm nay về muộn thế hả Diệp?
Bà Loan gợi chuyện.
Cháu đi dạy về sớm nhưng gặp gỡ một người bạn nên về nhà hơi muộn bác ạ.
Ừ, thằng Dũng hôm nay về muộn, nó gọi điện bảo không cần để phần cơm, hai bác cháu ăn trước. Cháu ăn nhiều vào rồi lên nghỉ nhé. Bác đi xem phim đây.
Trong bụng thì rất tò mò chuyện yêu đương của Dũng và Diệp nhưng ngoài mặt Bà Loan vẫn tỏ vẻ bình thường như không có gì. Nếu như không nghe lỏm cuộc nói chuyện đêm ấy giữa bà Loan và Dũng thì có lẽ giờ này, Diệp vẫn tin bà Loan là vô tư thoải mái. Bởi vậy, đằng sau sự thân thiện hòa nhã ấy DIỆP càng thận trọng hơn, cô thấy sự vui vẻ kia thực sự... gượng gạo.
Hơn 10h tối Dũng có mặt ở nhà, thấy tiếng động bà Loan vội ra cửa đón và kéo con trai vào phòng riêng. Bình thường thì không nói làm gì nhưng giờ đã biết chuyện rồi, sợ con trai mất bạn gái nên bà Loan vội thông báo luôn:
Con đi đâu mà giờ mới về đấy?
Vẻ mặt thần bí của mẹ làm Dũng ngạc nhiên hết sức.
Con đi làm về chứ mẹ nghĩ con đi đâu? Mệt muốn rụng lưng đây này!
Mẹ bảo, hôm nay có đứa nào đưa cái Diệp về đấy, đi ô tô xịn lắm.
Bà Loan mách lẻo, thực lòng là rất quý Diệp nhưng thấy cô đi xuống từ ô tô của người lạ, tâm lý coi cô như dâu con trong nhà rồi nên là... Nghe mẹ nói vậy Dũng hoang mang, anh hỏi dồn dập:
Mẹ có nhìn nhầm không? Tại sao lại đi ô tô? Người ấy là ai vậy mẹ?
Mẹ biết là ai thì còn nói làm gì? Hôm nay Diệp đi về muộn hơn mọi khi, chính mồm nó nói với mẹ như vậy, nghe đâu dạy xong còn đi gặp gỡ người bạn nào đó... có lẽ cái đứa đi ô tô ấy là bạn cái Diệp. Mà bạn gì lại giàu thế nhỉ?
Nói rồi bà Loan quay ra thắc mắc. Dũng nghe câu chuyện của mẹ thì nổi máu ghen, với ai chứ với người mình yêu thì một chút cũng là không thể. Dũng chạy một mạch lên lầu hai, gõ cửa phòng Diệp dồn dập. Diệp thấy tiếng gõ liền hỏi:
Ai vậy ạ? Bác Loan ạ?
Mở cửa cho anh!
Dũng đáp bằng giọng không được vui.
Anh chờ em một lát.
Diệp đang nghe nhạc, cô tháo tai phone ra rồi thong thả đi mở cửa.
Hôm nay ai đã đưa em về?
Dũng không vòng vo mà hỏi luôn.
Hôm nay anh Quân đưa em về!
Cô không biết là Dũng đang ghen nên thật thà đáp. Nghe hai chữ anh Quân càng làm Dũng sôi máu, sự ghen tuông của anh trước giờ đúng là có cơ sở, anh vẫn luôn sợ rằng Quân sẽ tán tỉnh Diệp.
Tại sao em không nói với anh? Tại sao lại để anh ấy đưa về?
Vì quá ghen tuông nên Dũng đưa ra những câu hỏi rất vô lý, rõ ràng Diệp không làm gì sai cả, anh Quân đưa về thì đã làm sao? Không lẽ ngoài anh ra, Diệp không được phép đi cùng xe với bất kỳ người đàn ông nào khác? Diệp đã lơ mơ hiểu ra vấn đề, cô bình tĩnh đáp lời vì không muốn chuyện nhỏ nhặt này trở thành đề tài để tranh luận, chưa kể bây giờ cũng đã khuya, mà DŨNG có vẻ đang mất bình tĩnh nên anh nói hơi to. Diệp sợ bà Loan sẽ chú ý, không phải sợ mà đúng là bà ấy đang nghe lén ở cầu thang thật.
Em có còn là trẻ con nữa đâu. Không lẽ em đi đâu làm gì cũng phải xin phép anh?
Ý em là gì?
Dũng như phát điên với câu trả lời của Diệp vì câu nói ấy giống như thách thức anh.
Anh nói là đi làm về muộn để em tự về, hôm nay anh Quân có ghé qua nhà Tùng chơi, tiện đường anh ấy cho em đi nhờ thôi, có gì mà anh phải căng thẳng như thế? Không lẽ em không được phép có bạn bè gì sao?
Anh không có ý đó...
Dũng bối rối vì thấy mình hơi quá đáng.
Nhưng em có thể nhắn cho anh một tin là sẽ về cùng anh Quân mà?
Mấy km thôi chứ có phải bay sang Mỹ đâu, em thấy anh đang suy nghĩ sai về em rồi đấy. Muộn rồi anh về phòng đi ngủ đi, em mệt rồi!
Diệp thấy không vui, ngay lập tức cô nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến bà Loan, bởi lúc về đến nhà, thấy bà ấy rón rén núp ở chậu cây cảnh và nhìn Diệp nói chuyện với anh Quân. Nếu bà ấy không nói ra thì sao Dũng biết được Diệp về muộn và ai đưa cô về? Dũng chưa thỏa mãn với câu trả lời của Diệp lắm nhưng đúng là anh không có quyền gì bắt bẻ cô cả, dù ghen song những lời Diệp nói không phải không có lý. Dũng ngậm ngùi đi về, lòng nặng trĩu, nếu Quân thực sự thích Diệp e là... chưa bao giờ anh thấy bản thân lại kém cỏi như bây giờ, không tự tin vào bản thân mình, lo được mất không đâu...haizz