Quãng Đời Còn Lại Đầy Ngọt Ngào

Chương 52: Chương 52




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi dùng xong thì không cần quan tâm nữa, ai về nhà nấy, nhưng khi cần, đã gọi điện là phải có mặt.

Tưởng rằng trong lòng ông chủ Chu không biết tiểu Luoli mong anh chết sớm một chút sao?

Thế nhưng ngóng trông là vậy, người đã chết qua một lần không có kiêng kỵ khi nhắc đến chuyện này.

Ra khỏi hiệu sách, Chu Trạch phát hiện sát vách cửa hàng của mình cũng có một quán cơm vừa mở, quán ăn này có tên và Vương Phúc Cư, chuyên phục vụ những món ăn gia truyền và không có menu cố định. Có lẽ quán ăn này được mở khi Chu Trạch đang hôn mê.

Vừa vặn lúc này có một ông lão đang đứng ngoài cửa. Ông có một cái đầu trọc, mặc bộ đồ màu trắng, có lẽ tuổi của ông lão này còn ít hơn lão đạo, đoán chừng khoảng 50 tuổi. Trông ông giống như những người già hay đi tập Thái Cực quyền vào sáng sớm.

Ba giờ sáng, thế mà ông vẫn ngồi trên chiếc ghế mây được đặt trước cửa, bên cạnh là một bình trà.

Cứ như vậy ngồi yên ở đó rồi uống trà.

"Yo, anh là ông chủ Chu sao? Anh đã trở về rồi?"

Ông lão rất nhiệt tình, ông nhận ra Chu Trạch. Có lẽ, trong khoảng thời gian Chu Trạch bị hôn mê, ông lão đã làm quen được với những người khác có trong hiệu sách, vì thế, ông mới biết rằng trong hiệu sách không có ông chủ.

Đương nhiên, ông không thể biết rằng, ông chủ hiệu sách vẫn luôn ở trong tiệm, chỉ có điều là đang bị hôn mê.

Chu Trạch có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ việc mở cửa hàng ở khu phố phía Nam này rất khó, vốn dĩ tấc đất là tác vàng. Những nhà hàng như thế này ở khu phố phía Nam cũng rất hiếm, họ quy định sẽ mở vào những ngày nào, bán bao nhiêu ngày, nghỉ bao nhiêu ngày. Muốn đến ăn sao? Cứ xếp hàng đi.

Nhưng ông chủ quán ăn này có vẻ hơi quá nhiệt tình, thậm chí là ân cần.

Nhưng chẳng mấy chốc Chu Trạch hình như đã suy nghĩ ra. Có thể trong mắt người kia, anh chỉ là một tên ngốc, bỏ tiền ra thuê một chỗ đắt đỏ chỉ để mở hiệu sách, nhất định sẽ bị lỗ vốn, nhất định ông nghĩ Chu Trạch có một nền tảng tuyệt vời.

Hoặc là kẻ ngu si, hoặc là quá nhiều tiền nên kiếm chỗ tiêu đại.

Khi ông lão nhìn thấy Chu Trạch, ông thoạt nhìn đã biết anh không phải người ngu.

Đối phương đưa cho Chu Trạch một tấm danh thiếp cùng một điếu thuốc. Chu Trạch khoát tay, ra hiệu mình đã biết rồi. Sau đó anh chỉ nói một câu xã giao, mời ông lão khi nào rảnh rỗi thì ghé qua chơi.

"Ông chủ cửa hàng này không thể."

Hứa Thanh Lãng lúc này đã thay đồ xong và đi ra.

Chu Trạch chỉ im lặng không nói gì.

"Anh có chút khó chịu với ông ta?"

"Haha, sau một giấc ngủ dài, tỉnh dậy lại phát hiện có một cửa hàng sát vách, anh có thể thoải mái sao?"

Hứa Thanh Lãng hít một hơi.

"Hẳn là anh nên cảm thấy vui vẻ đi, người mở quán ăn tư gia như thế này chắc chắn sẽ có nhiều tuyệt kỹ, anh không đi giao lưu à?" Chu Trạch hỏi.

"Khói dầu làm hại da, tôi không đi." Hứa Thanh Lãng đáp.

Chu Trạch lắc đầu và thở dài, trong lòng thầm trách Hứa Thanh Lãng chăm chỉ làm lụng ngày xưa đi đâu rồi.

Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, hình như Hứa Thanh Lãng sau khi quen biết anh với có sự thay đổi như vậy. Đúng là "gần mực thì đen" mà.

Lại suy nghĩ cẩn thận một chút, rõ ràng kiếp trước mình là một người vô cùng chăm chỉ, sau khi chết đi tại sao lại lười biếng thế này, như một quả bóng cao su bị đâm hỏng,

Bị thủng quá nhiều rồi.

Tiểu Luoli đã đến. Cô đeo một chiếc túi nhỏ và đứng tức giận ở bên đường đối diện. Dưới ánh đèn đường mờ ảo vào buổi sớm mai, bỗng thấy một cô gái nhỏ, người ta sẽ không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại là cảm thấy kinh hoàng.

Hứa Thanh Lãng lái xe, Chu Trạch ngồi ở vị trí ghế phụ lái. Tiểu Luoli cũng ngồi vào trong xe, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ tức giận.

Hiện tại với tình trạng của Oanh Oanh thì nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, không nên ra ngoài. Lão đạo ở nhà trông tiệm, cho nên lần này chỉ có Hứa Thanh Lãng và Chu Trạch cùng ra ngoài.

Với kinh nghiệm có được trong chuyến đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng lần trước, Chu Trạch đã cảnh giác hơn hẳn, cho dù chuyện không mấy quan trọng cũng nên kéo theo một đám người đi cùng, để tránh cho mọi người được sự nguy hiểm không đáng có, sau về nhà cũng không cần phải quá băn khoăn.

Trên danh thiếp không có địa chỉ, nhưng khi Chu Trạch dùng móng tay vuốt nhẹ trên mặt của tấm danh thiếp, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Chu Trạch là người chủ đường, Hứa Thanh Lãng lái xe. Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe của họ đã đến một thị trấn nhỏ ngoài khu Cảng Áp.

Chu Trạch xuống xe, phía trước mặt họ là cánh đồng lúa mì xanh mơn mởn, ở giữa lại điểm xuyến thêm vài căn nhà.

Vị trí anh cảm nhận được là ở chỗ này, hẳn là sẽ không sai.

Chu Trạch quay đầu lại, anh muốn gọi tiểu Luoli xuống xe cùng hay quan sát tình hình, không ngờ cô đang tranh thủ ngồi trên xe làm bài tập về nhà.

"Cộc cộc cộc…"

Chu Trạch đưa tay gõ lên cửa kính,

Rất muốn hỏi một câu, cô đến đây để làm trò cười sao?

Tiểu Luoli vô cùng tức giận, gấp hết sách vở lại, nói:

"Bài tập của cô bé này tương đối nhiều, nếu tôi giúp cô bé làm bài tập, cô có thể được thoải mái hơn một chút."

Ánh mắt của Chu Trạch như ngưng lại, chắc hẳn tên quỷ sau ở trong thân thể của cô em vợ lúc trước cũng đã gặp phải vấn đề như thế này, tư duy của người chủ thân thể này sẽ làm ảnh hưởng đến người mượn xác, cho nên người mượn xác cũng bị ảnh hưởng theo.

Đây dường như là một tình trạng phổ biến, phàm đã là linh hồn quỷ sai lựa chọn sống trên cơ thể người sống đều sẽ bị ảnh hưởng, đúng không nhỉ?

Tuy nhiên, Chu Trạch cũng không nói gì nhiều, hôm nay anh tới đây là để phá quán đã dám cạnh tranh với anh, không có thời gian nói qua lại với tiểu Luoli.

Mở cửa xe và bước ra, tiểu Luoli duỗi lưng và hít một hơi thật sâu, sau đó nói:

"Tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì hết."

"Gần đây công trạng của cô thế nào?" Chu Trạch hỏi.

"Không tốt lắm." Tiểu Luoli đáp.

Chu Trạch đem tấm thiệp màu đen ra và cẩn thận quan sát một hồi, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn kỹ xung quanh thêm một lần nữa, nói: "Là bởi vì chúng ta đã có thân thể nên không thể tìm được chỗ kia?"

"Hoặc bọn họ đã cảm nhận được sự xuất hiện của chúng ta nên đã nhanh chóng ẩn mình." Tiểu Luoli nhún vai, lấy tấm thiệp từ trong tay Chu Trạch, tiếp tục nói, "Cũng giống như tấm thiệp nhỏ được nhét vào khe cửa khách sạn vậy, thỉnh thoảng trong phòng cũng sẽ đổi số điện thoại, để tránh tệ nạn mại dâm."

Chu Trạch thấy lời tiểu Luoli nói cũng có lý, nhưng nếu cứ tay không mà về thì Chu Trạch cảm thấy có chút không cam lòng, không chừng khi anh mới rời đi thì chỗ đó lại mở cửa buôn bán cũng nên.

Đến lúc đó, bản thân mình nằm lười biếng ở trong hiệu sách, không có con ủy nào mò đến, thì làm sao cuộc sống thảnh thơi của mình có thể tiếp tục được đây?

Những theo cái nhỏ nhặt, khi tập hợp lại cũng đủ ảnh hưởng đến cuộc sống và sinh hoạt của mình.

Nói theo những điều lớn lao, đây chính là đang làm xói mòn kỷ cương của Âm Ti.

"Chẳng lẽ hai người không cảm nhận được chút gì sao?"

Hứa Thanh Lãng xoay người hỏi.

Đến lúc này, Chu Trạch mới phát hiện ra trên trán Hứa Thanh Lãng còn có một lá bùa, lần trước Hứa Thanh Lãng đế thôn Tam Hương cũng dán cái này, để lão đạo dẫn quỷ nhập thân cũng là dán cái này.

Đây được coi như một lá bùa đơn giản nhất, chỉ người là người có chút năng lực cũng đã có thể chế tạo được.

Vật này giống như đẻ bảo vệ sức khỏe vậy.

Những thực phẩm vừa ăn vào đã làm sức khỏe của bạn tăng lên đáng kể, bệnh tình thuyên giảm thực sự là rất hiếm, ngàn dặm may ra mới có một;

Thế nhưng sản phẩm bảo vệ sức khỏe ăn vào lại không thể khiến người ta cảm thấy no bụng được, không thấy lợi ở đâu mà thấy hại nhiều hơn, trên thị trường, cơ bản đều bán loại này;

Về phần loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà sau khi ăn xong khiến người ta mọc thêm bệnh, thậm chí đến mức chết đi, lại càng đơn giản hơn.

Mà lá bùa này có tác dụng giảm bớt dương khí cho người dán nó lên người, là loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe cuối cùng.

"Anh trông thấy gì sao?" Chu Trạch tò mò hỏi.

Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ về phía trước, Chu Trạch nhìn theo hướng tay của Hứa Thanh Lãng. Chỗ đó là một ngôi mộ, không có gì thu hút cả, trước ngôi mộ còn cắm không ít những lá cờ nhỏ.

Những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn không còn lấy làm kỳ lạ với cảnh này, nhiều trẻ nhỏ khi đi qua đây còn rút là cờ nhỏ lên vẫy vẫy như một món đồ chơi.

"Nơi đó có cái gì?"

Chu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng, đồng thời anh liếc mắt qua nhìn tiểu Luoli một chút, phát hiện cô cũng đang mơ hồ giống mình.

Không,

Trình độ của Hứa Thanh Lãng chỉ là một kiểu nửa vời, quỷ sai như Chu Trạch và tiểu Luoli không thấy gì, nhưng anh ta lại có thể nhìn thấy ư?

Dường như tiểu Louli đã hiểu ra chuyện gì đó, lúc này cô nhắm mắt lại, khí lực của cô giảm đi rất nhiều, thậm chí còn dễ khiến nhiều người nghĩ rằng cô bị ốm. Sau đó cô cũng mở mắt nhìn về hướng ngôi mộ, đồng thời nói:

"Đúng rồi, chính là chỗ đó."

"Làm thế nào mà cô tìm được?" Chu Trạch hỏi.

"Giảm khí lực của anh xuống, nơi đó chính là nơi nuôi dưỡng linh hồn của ma quỷ, chính tôi và anh mượn nó để có thể mượn được cơ thể sống của con người. Dương khí của chúng ta đã trở nên nặng hơn, cho nên phải giảm bớt khí lực mới có thể dung hòa được và tìm ra vị trí của bọn họ."

"Anh nhắm mắt lại rồi tưởng tượng rằng bản thân mình đang bị bệnh, nói chúng anh cứ tưởng tượng mình đang mệt đến mức sắp chết, vô cùng suy yếu…"

Chu Trạch nghe vậy, anh cũng làm theo, hai mắt nhắm nghiền rồi không ngừng suy nghĩ về thứ cảm giác ấy. Đến khi dường như anh đã đạt được giới hạn đó, anh dần dần mở mắt ra,

Cảm giác khi nhìn tới phần mộ kia cũng không giống như trước nữa.

Phần mộ này nhìn bên ngoài vốn không có gì lạ, nó được xây theo phong cách cổ xưa. Nhưng khi nhìn lại, lại phát hiện đó chính là một đền thờ, có chút giống với thanh lâu thời cổ đại, bên ngoài còn giăng đèn kết hoa, ở ngoài cổng còn có một người mặc quần áo quy công thời cổ đại đang đứng đón khách.

Lúc này, ba người chủ động đi tới,

Lúc đầu quy công không chú ý tới Chu Trạch, Hứa Thanh Lãng và tiểu Luoli, có lẽ như tiểu Luoli đã nói, người có thế giới của người, quỷ có thế giới của quỷ, tuy rằng quỷ sai có thể nhìn thấy quỷ nhưng điều đó không có nghĩa là quỷ sai thuộc về thế giới của quỷ. Cho nên vị quy công này trước mắt không thể nhìn thấy Chu Trạch, cũng giống như Chu Trạch lúc trước không thể nhìn thấy chỗ nãy vậy.

"Haha, mời các vị đại gia vào bên trong!"

Quy công khom người xuống, vốn đã thấp bé lại càng thấp bé hơn.

Chu Trạch gật đầu rồi đi vào trước, cánh cửa này hơi thấp, Chu Trạch phải khom lưng mới có thể đi vào được. Sau khi đi vào, không gian lập tức sáng sủa và rộng hẳn ra.

Có khu chơi oẳn tù tì,

Nhảy múa,

Hát hí khúc,

Biểu diễn xiếc và ảo thuật,

Đèn đuốc sáng trưng,

Oanh oanh yến yến,

Vô cùng náo nhiệt.

Đây quả thật, nếu không so sánh thì sẽ không cảm thấy bị xúc phạm.

Chu Trạch cảm thấy nếu mình là quỷ, mình cũng tình nguyện tìm đến chỗ này để phóng túng chơi đùa, sẽ không ngu ngốc mà chạy tới một hiệu sách nhàm chán với một bữa cơm nguội không có thành ý gì do Hứa Thanh Lãng chuẩn bị, sau đó lại bị anh tát cho một cái bay thẳng vào Địa ngục!

"Nào nào, mời các vị đại gia lên lầu chơi!"

"Đúng vậy, mời các vị đại gia lên trên, tôi sẽ phục vụ cho các ngài thật tận tình!"

Chu Trạch nhìn lên phía bên phải của tầng hai, phát hiện có không ít phụ nữ đang mặc những bộ trang phục đỏ thắm đẹp mắt, quơ quơ cây quạt và nói.

Trên mặt của những người phụ nữ này phấn son dày cộp, giống như những geisha Nhật Bản, khuôn mặt trắng bệch kết hợp với đôi mô đỏ đậm thoạt nhìn đã khiến người ta phát hoảng.

"Hahahaha…"

Một tiếng cười sảng khoái từ tầng trên truyền đến, ngay sau đó, Chu Trạch thấy một người đàn ông với vóc dáng mập mạp đang chơi bịt mắt bắt dê với một đám phụ nữ, không cẩn thận đi đến rồi bắt lấy người phụ nữ đang chào hỏi Chu Trạch rồi hôn chụt một cái.

Chu Trạch thấy cảnh đó lập tức cảm thấy ghê tởm,

Trên môi của người đàn ông đó vẫn lưu lại một lớp phấn son dày đặc.

Chẳng qua Chu Trạch thấy có điều gì đó không đúng,

Người đàn ông kia đầu trọc,

Đã đầu trọc thì thôi đi,

Trên đầu lại còn bị bệnh chốc đầu.

"Lại Đầu hòa thượng!"

Chu Trạch hô lớn.

"Ai, ai đang gọi tôi?"

Vị hòa thượng mở tấm vải bịt mắt ra, thấy Chu Trạch đang đứng đó.

Lúc này lão ta sợ đến mức hét lên:

"Tảo hoàng tới rồi, quan sai tỏa hoàng tới rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.