Quãng Đời Còn Lại Đầy Ngọt Ngào

Chương 47: Chương 47: Hoàng Vũ Thiên Băng




Editor: Nguyetmai

"Bà chủ thiếu nữ trẻ đẹp vô đối, cho hai bát hoành thánh." Nhìn Y Thanh Liên chạy đến gần, Mộc Hàn Yên cười hì hì quay đầu sang nói với bà lão.

"Được rồi được rồi, chờ chút, có ngay." Bà lão cười híp hai mắt lại, Mộc Đại công tử bột này đâu có đáng sợ như trong lời đồn, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan hiền miệng ngọt xớt.

Ông lão nghe xong câu nói của Mộc Hàn Yên, quay đầu lại và trợn mắt hung dữ lườm Mộc Hàn Yên, kết quả lại bị bà lão quở mắng một trận: "Lão già vô dụng, lườm cái gì mà lườm, người đã chừng này tuổi rồi, mắt cũng không còn tốt nữa, còn lườm gì chứ, muốn lườm thành mù hay sao? Thành người mù để ta chăm sóc cho ông mãi phải không? Đừng có mơ."

"Đâu có chứ, con mắt này của ta chỉ bị giật một tí mà thôi, đâu thể nào để bà chăm sóc ta được, chẳng phải đã nói rồi à, cả đời này đều là ta chăm sóc bà." Ông lão vội vàng kêu oan. 

Mộc Hàn Yên nghe hai vợ chồng già nói chuyện, không hiểu sao lại cảm thấy ê răng.

Được rồi đó, nãy giờ cứ thể hiện tình cảm mãi, có nghĩ đến cảm giác của kẻ độc thân là nàng đây không? Mới sáng sớm đã như vậy, còn muốn để người khác sống không chứ, thể hiện một chút thì ta cảm thấy ấm cúng, thể hiện thêm nữa thì ta sẽ bắt đầu đố kỵ đó.

"Thanh Liên, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, mấy ngày không gặp ta rất nhớ muội đó." Mộc Hàn Yên nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Y Thanh Liên, vừa muốn đưa tay véo má nhưng nghĩ lại bây giờ đang ở bên ngoài, phải nghĩ cho danh tiếng của Thanh Liên một chút, Mộc Hàn Yên mới khống chế bàn tay của mình lại. Dù sao ở trước mặt mọi người, lúc này nàng vẫn là nam nhân, mà còn là một tên công tử bột nổi tiếng ăn chơi lêu lổng nữa chứ.

"Hàn Yên, sao hôm nay hào hứng vậy, không ai đi cùng hay sao mà đến đây ăn hoành thánh một mình?" Y Thanh Liên ngồi xuống, sau đó xoay người vẫy tay ra hiệu cho a hoàn và thị vệ sang ngồi ở hai bàn bên cạnh.

"Tính khí của ông lão này không tốt, nhưng mùi vị của hoành thánh cũng không tệ." Mộc Hàn Yên cười híp mắt trả lời: "Cứ ăn thỏa thích, ta mời muội, a hoàn và thị vệ của muội ăn bao nhiêu thì cứ gọi, ta trả tiền hết."

"Hàn Yên là tốt nhất." Y Thanh Liên cười thỏa mãn.

"Muội chảy nước miếng rồi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cái gì? Thật à?" Y Thanh Liên vội sờ vào khóe miệng của mình, phát hiện không có gì, lườm Mộc Hàn Yên một cái: "Huynh lại trêu ta."

"Ai bảo Thanh Liên nhà ta đáng yêu như vậy, không trêu thì quả thực cảm thấy có lỗi với trời đất, với lương tâm." Mộc Hàn Yên cười hì hì nói, nhưng trong mắt người ngoài rõ ràng là Mộc Đại công tử bột đang trêu đùa con gái nhà lành.

"Hừ, bà già, nhìn đi, ta đã nói tên tiểu tử này không phải người tốt, lừa gạt không biết bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ." Ông lão bưng bát hoành thánh đã nấu xong đặt lên cái khay trong tay bà lão, lầm bầm nói.

"Im miệng ngay, con mắt nào của ông nhìn thấy người ta lừa gạt? Rõ ràng người ta là bằng hữu." Bà lão bực bội quở trách một câu, sau đó bưng hoành thánh lên.

"Ta cũng biết, chỉ là thấy khó chịu, ai bảo hắn ta khen bà, chỉ có ta mới được khen bà, hừ…" Ông lão lầm bầm nói rồi quay đi nấu hoành thánh. Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, nếu không sao năm ấy lại theo đuổi được nương tử đẹp như hoa chứ, đương nhiên ông ta nhìn ra được không khí hòa hợp giữa Mộc Đại công tử bột và tiểu thư Y Thanh Liên. Hơn nữa từ cử chỉ lời nói lúc nãy, ông ta cũng phát hiện Mộc Đại công tử bột không phải loại người như lời đồn đại, trên đời này luôn là càng đồn càng sai, cuối cùng là khác xa sự thật.

Y Thanh Liên và Mộc Hàn Yên bắt đầu ăn hoành thánh.

"Ăn xong cái này có muốn ăn gì nữa không? Buổi trưa hôm nay ta mời muội đến Phỉ Thúy Lâu ăn những món ngon hơn nhé? Lần trước ta nói thắng Mộc Phong sẽ mời muội ăn một bữa ngon mà mãi vẫn không có thời gian, hôm nay thì sao?" Mộc Hàn Yên miệng ngậm hoành thánh, nhồm nhoàm nói.

"Được được, ta có thể gói chân giò hầm tương ở đó mang về được không?" Y Thanh Liên vừa nghe được đi ăn món ngon liền vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.