Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 37: Chương 37




Ngày 1 tháng 7 năm 1937.

Mạnh Nhị tiểu thư ở nhà tỉ mỉ sửa soạn kỹ lưỡng, đang chuẩn bị ra ngoài.

Lần đầu tiên cô mặc một bộ váy màu vàng, trên cổ đeo dây chuyền trân châu, trên đùi bao vớ sợi thủy tinh, phía dưới đeo một đôi giày cao gót hai tấc. Ở trước gương cẩn thận quan sát một hồi, thoa lên son môi, lại xịt lên một ít nước hoa Pháp, mới vừa vừa lòng xách lên bóp đầm đi ra cửa.

Đây không phải dáng dấp ngày thường của cô. Tất cả đều là vì nghe nói người nọ thích thục nữ truyền thống, mới bất đắc dĩ làm ra vẻ ngại ngùng như thế.

Cô thuở nhỏ chỉ muốn làm một anh hùng, nam trang*, hút thuốc, cưỡi ngựa, bắn súng… Mọi thứ cô đều thông thạo. Chỉ tiếc…  Xã hội phong kiến lạc hậu ngu muội này… Lý tưởng chí khí của cô không được lý giải, ngược lại thành trò cười sau lưng của xã hội thượng lưu.

*ăn mặc như con trai.

– Ê này này, nghe nói cô Mạnh Nhị tiểu thư đó, rất không được!! Mặc đồ con trai, nơi nơi niễn nhân tình! Tình nhân của cổ, cũng đều là con gái! Hai ngày trước… Tôi chính mắt nhìn thấy, cổ mặc một bộ tây trang, quàng một phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi trên đường cái! … 

Tuy rằng Mạnh Nhị tiểu thư khinh thường đem mấy nhàn ngôn toái ngữ đó để ở trong lòng, nhưng mẹ cứ suốt ngày lải nhải lẩm bẩm, cô bất đắc dĩ đáp ứng xem mắt một lần.

Nhưng trăm triệu không nghĩ đến, kết quả xem mắt là, cô vừa ý đối phương, đối phương cư nhiên không vừa ý cô!!!

Mặc dù ngày đó Mạnh Nhị tiểu thư rẽ ngôi sáng bóng, một thân săn trang, tay kẹp điếu thuốc lững thững tới trễ, nhưng đối phương không có lập tức vì phong tư tiêu sái của cô mà khuynh đảo, quỳ gối dưới quần tây trang của cô, thật khiến cô cảm thấy bất ngờ!

Tâm cao khí ngạo Mạnh Nhị tiểu thư bị đả kích to lớn, càng tỏ quyết tâm muốn chinh phục gã đàn ông này. Bởi vậy, cô thậm chí bằng lòng bỏ tư thái, tạm thời nhân nhượng một chút ánh mắt phong kiến tầm thường của đối phương.

‘Đợi sau khi hắn quỳ gối dưới chân ta, rồi từ từ truyền tân tư tưởng hắn nam nữ bình đẳng là được.’



Tạ Viễn ngồi trên sô pha, nâng chân bắt chéo, hơi hơi nhíu mày.

Đối diện, lão già chết đang ngông nghênh ngồi thẳng trên sô pha, nói ẩu nói tả tự cho là tận tình khuyên bảo.

– Tuy Mạnh gia tiểu thư nam tử khí một chút, nhưng loại hình phụ nữ này, mày hẳn là gãi đúng chỗ ngứa mới đúng… Vô luận thế nào, dù sao nó vẫn so với tên họ Lý mày lúc trước quấn nhau mạnh mẽ hơn nhiều … Ít nhất… vẫn là phụ nữ hàng thật giá thật!

Tạ Chủ tịch nói đến miệng khô, nâng chung trà lên hớp miếng nước trà, tiếp tục tận tình khuyên bảo con trai bán mình cầu vinh.

– Nó là cháu ngoại gái bên đó cưng chiều nhất, việc hôn nhân này nhất định tiếp tục, chuyện cũ của mày liền có thể xóa bỏ. Sau biến cố Tây An, bên đó vẫn muốn dùng lại mày, nhưng chung quy không yên lòng. Lần này chủ động đưa ra cửa hôn nhân này, rõ ràng cho thấy hảo ý…  Đại trượng phu co được dãn được, Đông Sơn tái khởi mới quan trọng, cớ gì làm thái độ thế tục nhi nữ này?! Mày mặc dù đối nó không hài lòng, đợi đến khi ngóc đầu trở lại, thú thêm mấy người không phải được sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.