Tô Tiểu Đường phải dùng rất nhiều lý lẽ mới có thể khiến Lý Nhiên Nhiên tin rằng vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Lý
Nhiên Nhiên nghe xong thở dài, "Không phải chứ, gần đây rõ ràng vận đào
hoa của cậu không tồi, huống hồ còn có mình dốc sức giúp cậu “tưới
nước”, tại sao một đóa hoa cũng không nở được là thế nào nhỉ? Quên đi,
mình cũng không vội thu xếp cho cậu, có câu nói thế nào nhỉ, thái giám
chưa vội hoàng đế đã vội, nếu cậu chưa muốn thì chờ cậu giảm béo xong
mình lại tìm mối tốt hơn cho cậu."
Phương
Cảnh Thâm đang ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh, nghe Lý Nhiên Nhiên nói
những lời đó xong, ánh mắt trở nên thâm trầm, lông dựng thẳng lên, sau
đó buồn bực chạy tại chỗ vài vòng, nhảy đến sô pha lấy Ipad, mở văn bản
nghiên cứu.
"Làm
sao vậy?" Tô Tiểu Đường không hiểu, nhìn động tác bất ngờ của anh, liếc
mắt thấy cái anh đang mở là kế hoạch, không khỏi tò mò hỏi, "Có vấn đề
gì sao?"
Ánh
mắt Phương Cảnh Thâm rất nghiêm túc cùng với dáng vẻ không vui, Tô Tiểu
Đường có chút bất an, "Tôi đã cố gắng làm theo những mục trong kế
hoạch, bình thường cũng tuyệt đối không ăn vụng đồ ăn vặt, hôm nay mới
cân được 140 cân , từ trước đến giờ tôi chưa từng gầy như thế đâu..."
Phương
Cảnh Thâm đương nhiên biết lời của Tô Tiểu Đường là thật, cô chẳng
những không lười biếng, ngược lại ngay từ thời điểm bắt đầu cũng luôn
vượt qua chỉ tiêu của anh, nhất là gần đây lại càng chăm chỉ.
Mắt
thấy thân thể tròn vo nhiều thịt của cô đã gầy hơn, thân thể bắt đầu có
đường cong, thậm chí cũng có hai ba người có ý đồ theo đuổi, Phương
Cảnh Thâm bắt đầu hối hận kế hoạch tự mình đặt ra.
Tô
Tiểu Đường nhìn sắc mặt anh, không biết nhớ ra cái gì, nhanh chóng đến
bên cạnh anh, hoảng hốt khẩn trương nhìn anh, "Phương Cảnh Thâm anh yên
tâm, trước khi hồn anh trở về thân thể, tôi tuyệt đối không tìm bạn
trai, sẽ không khiến anh khó xử, anh yên tâm ở nhà tôi đi, dù .... ngày
nào anh chán ghét nơi này muốn về nhà, thì nhất định phải nói cho tôi
biết một tiếng ..."
Thấy cô sợ mình, mặt mũi tái mét, Phương Cảnh Thâm không kìm lòng được vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu cô.
Trước khi anh trở về cơ thể tuyệt đối không tìm bạn trai, sau đó thì sao?
Sau một lúc trầm mặc, Phương Cảnh Thâm thu lại móng vuốt, do dự viết------------[Còn thích tôi sao?]
Tô
Tiểu Đường vừa nghe thấy vội vàng lắc đầu, "Không thích nữa! Không
thích nữa! Thật đó! Anh yên tâm đi .... Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm
thấy có lỗi với anh mà thôi, chờ anh khỏe lại, tôi tuyệt đối sẽ không
xuất hiện trước mặt anh, sẽ không để cho anh gặp tôi mà cảm thấy xấu
hổ!"
Phương Cảnh Thâm ở bên cạnh nghe Tô Tiểu Đường nói xong, sắc mặt càng nặng nề, cuối cùng nhảy từ sô pha xuống đi ra ban công.
Tô Tiểu Đường nhìn bóng anh dời đi, vỗ ngực một cái thở dài, vừa rồi nói như thế có lẽ anh ấy sẽ tin mình chứ?
Nghĩ
tới chuyện bản thân trước đó từng ngu ngốc nói những lời hồ đồ "Cho dù
anh biến thành cún tôi cũng thích anh”, Tô Tiểu Đường rất chán nản, hận
không thể ...đập đầu vào tường chết luôn, cô như thế có khác nào kẻ biến
thái chứ.
Sau
khi bị hoán đổi, Phương Cảnh Thâm từ một người đang yên ổn biến thành
cún, trước mặt người phụ nữ xa lạ như cô trải qua vô số tình huống xấu
hổ, bây giờ lại bị trưởng bối ép phối hợp chuyện xung hỉ này, Tô Tiểu
Đường thật sự khó có thể tưởng tượng được ngày nam thần trở về cơ thể,
sau đó sẽ chán ghét mình như thế nào.
Người
của Phương gia hành động so với tưởng tượng của cô lại nhanh hơn nhiều,
sáng hôm sau liền gọi điện tới nói đã sắp xếp xong rồi, hỏi có có rảnh
đi thử lễ phục không.
Tô Tiểu Đường đương nhiên cũng hi vọng chuyện này làm xong càng sớm càng tốt, nhanh chóng đi đến đó.
Vừa
xuống xe đến cửa liền có một người phụ nữ thon thả xinh đẹp đi giày cao
gót, vẻ mặt mỉm cười đến đón, "Tô tiểu thư phải không ạ?
"Phải.."
"Chào
cô, tôi là cửa hàng trưởng, cô có thể gọi tôi là Amy, Tô tiểu thư quả
thực giống như chú Phương đã nói, vừa nhìn là thấy phúc hậu."
Tô Tiểu Đường cười cười, người này thật biết nói chuyện, cô khá béo, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
"Chú Phương đã sắp xếp xong rồi, hôm nay chúng tôi chỉ tiếp một khách là Tô tiểu thư thôi, cô có thể tùy ý lựa chọn."
Tô
Tiểu Đường cảm thấy chuyện này có chút khoa trương, nhưng cô chẳng qua
chỉ là đến hỗ trợ, cũng không phải thực sự gả cho Phương Cảnh Thâm, nào
có lập trường nói cái gì, vì thế rất ít nói chuyện, vô cùng cẩn thận
phối hợp.
Amy
bên cạnh vẫn bình tĩnh quan sát Tô Tiểu Đường, trên mặt cười như hoa
nhưng trong lòng lại tràn ngập khinh thường, tuy rằng quần áo phối hợp
có thể xem là được, nhưng đều là nhãn hiệu thông thường, dáng người lại
mập mạp như thế, thiên kim tiểu thư nào chẳng chú trọng vóc dáng, làm
sao có thể để bản thân béo đến vậy, còn ăn mặc trang phục tùy tiện như
thế này, cho nên trong ánh mắt Amy, cô nhất định là loại phụ nữ hám
tiền.
Người
có gia thế tuyệt đối không để con gái mình làm loại chuyện xung hỉ này,
nhưng sau khi Phương gia tuyên bố với bên ngoài, người vì tiền tự
nguyện đến cửa nườm nượp, trong đó cũng không phải thiếu người có điều
kiện tốt, cô thật sự không hiểu nổi Phương gia sao lại chọn một người
như thế.
Người
đàn ông như Phương Cảnh Thâm, cho dù bây giờ nằm trên giường chắc cũng
không thể chịu được tìm một người phụ nữ như thế này đến xung hỉ cho
anh.
Nhà
Amy cùng Phương gia có không ít lần hợp tác kinh doanh, tình cảm hai
nhà không tệ, cô có chút yêu thích Phương Cảnh Thâm, nhưng lại tự cho
rằng bản thân điều kiện tốt, không thể xuống nước chủ động, lại càng
không chịu đi làm cái thân phận xung hỉ này, nhưng lúc này đột nhiên
xuất hiện Tô Tiểu Đường muốn cử hành hôn lễ với Phương Cảnh Thâm lại có
cảm giác thứ vốn nên thuộc về mình bị vấy bẩn.
Thậm
chí cô còn nghĩ, nếu như Phương Cảnh Thâm tỉnh lại, có một ngày bản
thân ở cùng với anh, việc anh từng cử hành hôn lễ với người phụ nữ béo
này chen ngang vào cuộc hôn nhân tốt đẹp của họ thật là buồn nôn.
Trong phòng thử áo.
"Không được, không kéo lên được..."
"Không sao, tôi đi đổi cho cô bộ khác."
"Vẫn không được, có bộ lớn hơn chút không?"
"Cô chờ chút để tôi đi xem thử."
"Ngực hình như quá chặt ..."
Roẹt -- tiếng vải bị xé rách.
"Xin lỗi xin lỗi, làm hỏng váy của cô, tại tôi quá mập, thật xin lỗi..." Tô Tiểu Đường vô cùng xấu hổ cúi đầu xin lỗi.
"Không sao, tôi đi đổi cho cô kiểu xòe."
"Làm phiền cô quá."
Ngoài phòng thử đồ.
Vài nhân viên cửa hàng che miệng cười vui vẻ không thôi.
"Tiểu Triệu Tiểu Triệu, cô lại đây, mang bộ sườn xám này cho cô ấy thử."
"Ha ha ha, chị thật xấu xa, cô ấy làm sao có thể mặc vừa."
"Xì, đương nhiên là muốn làm cho cô ta không mặc vào được, thật vui, béo như thế còn muốn mặc váy cưới."
"Đúng
vậy, còn chưa thử lễ phục Trung Quốc cơ mà, cho dù mặc vào được thì
cũng không biết sẽ xấu thế nào? Cửa hàng trưởng tốn công thiết kế như
thế, bộ nào cũng tinh xảo, để người như thế mặc đúng là quá lãng phí."
"Được
rồi, người ta là khách quý, các cô nói ít vài câu đi." Amy ngoài miệng
thì trách cứ nhưng nét mặt thì không hề trách tội nhân viên.
Trên
thực tế, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, biết cửa hàng
trưởng không vừa mắt người phụ nữ kia, đang cố ý làm khó cô ta để cửa
hàng trưởng hả giận.
"Cô
ta chà đạp lên nam thần của tôi như thế, dựa vào cái gì mà không cho
tôi nói chứ. Tôi thấy, bác sỹ Phương là ngươi đàn ông hoàn mỹ như thế
chỉ có cửa hàng trường của chúng ta mới xứng đôi, có đúng không?"
"Đúng đúng, thật là đáng tiếc ..."
"Cái gì thế? Chú chó này, mày chạy đi đâu đấy! Đừng có chạy lung tung..."
Cách
đó không xa, Thịt Viên vốn dĩ đang yên lặng nằm sấp trên sa lon chờ Tô
Tiểu Đường hoàn toàn không để ý tới nhóm nhân viên cửa hàng đang trêu
đùa, đột nhiên nhảy xuống đi đến phòng thử đồ.
Trong
phòng thử áo, Tô Tiểu Đường đang bối rối, mặc cũng không được, cởi cũng
không cởi được, chỉ thấy rèm vén lên, Thịt Viên đột nhiên chui vào.
"Phương... Phương Cảnh Thâm?"
Tô Tiểu Đường lúng túng đỏ mặt che quần áo đang cởi một nửa, nhưng vẫn cẩn thận ngồi xổm xuống đưa tay cho anh, "Làm sao vậy?"
Phương Cảnh nhanh chóng viết mấy chữ trong tay cô.
Tô Tiểu Đường do dự, "Như vậy có được không? Các cô ấy bận rộn nửa ngày, chúng ta đột nhiên lại đổi cửa hàng khác.."
Phương Cảnh Thâm liếc cô một cái, ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
Tô Tiểu Đường vội vàng nói, "Anh không thích cửa hàng này? Tôi biết rồi, biết rồi, vậy thì đổi."
Bên ngoài nhân viên cửa hàng vừa lúc mang quần áo vào, Tô Tiểu Đường đã mặc lại quần áo của mình đi ra .
"Tô tiểu thư, cô thử bộ này một chút xem thế nào?" Nhân viên cửa hàng mặt mày nhiệt tình.
Tô Tiểu Đường lắc lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không thử nữa."
Lúc
này sắc mặt nhân viên cửa hàng mới thay đổi, chẳng qua khách hàng nữ
này là một người dễ nói chuyện, cũng không nóng nảy, bình tĩnh khuyên
nhủ, "Tô tiểu thư sao thế, cô có gì không hài lòng với cửa hàng chúng
tôi sao?"
"Không
có, quần áo rất đẹp, chỉ là không thích hợp với tôi, tôi sẽ nói với
Phương tiên sinh đổi cửa hàng khác, xin lỗi để các cô bận lâu như vậy."
Nhân
viên cửa hàng nhìn về phía cửa hàng trưởng xin giúp đỡ, Amy cũng biết
một vừa hai phải, cười dịu dàng tiến đến, "Tô tiểu thư thử lại một lần
đi, tôi đột nhiên nhớ tới có một bộ chắc cô mặc sẽ hợp, ai ui, vì thời
gian gấp quá, chỉ có thể tìm hàng đã may sẵn, nếu không có thể làm một
bộ theo số đo của cô..."
Lúc này, ống quần Tô Tiểu Đường lại bị Phương Cảnh Thâm giật một cái, vì thế Tô Tiểu Đường kiên quyết lắc lắc đầu, "Không cần ."
Amy
không nghĩ cô thật sự cố chấp muốn đi, sắc mặt cũng không tốt lắm:"Tô
tiểu thư có ý gì? Cảm thấy quần áo trong cửa hàng tôi không xứng với
cô?"
Tô Tiểu Đường lắc lắc đầu, "Là tôi không xứng với quần áo trong cửa hàng cô."
Nói xong cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp mang Phương Cảnh Thâm rời đi.
Tuy
rằng Tô Tiểu Đường không nhạy bén, nhưng lúc này cũng ít nhiều cảm giác
được chủ cửa hàng này có địch ý với mình, lại nói nếu Phương tiên sinh
đã gọi điện đến nói tất cả đã sắp xếp xong, thì không thể nào có chuyện
trong thời gian ngắn không tìm được trang phục phù hợp với cô...
Phương Cảnh Thâm đột nhiên xông vào cố chấp muốn cô đi, chỉ sợ cũng là do ở bên ngoài nghe được cái gì đó...
"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Đường có chút lo lắng hỏi.
"Muốn gọi điện thoại cho Phương tiên sinh nói một chút hay không."
"Thật ra cũng không thể trách các cô ấy, nếu không phải tôi béo như thế..."
"Phương Cảnh Thâm?"
"Phương Cảnh Thâm... Anh giận tôi sao?"
Tô
Tiểu Đường nói một mình nửa ngày cũng không thấy đáp lại, trong lòng
không khỏi thấp thỏm, cô có thể cảm giác được bầu không khí đè nén trong
xe, có thể cảm giác được anh đang vô cùng mất hứng, chẳng qua không rõ
vì sao-- vì sao anh lại tức giận như vậy, chắc không phải là do cô làm
mất mặt mũi anh đấy chứ?
Tô
Tiểu Đường nghĩ đến đây có chút cô đơn, đang định nói gì đó, Phương
Cảnh Thâm đang nằm sấp trên đùi cô, bật người ngồi dậy, dùng cái đầu
lông mềm như nhung vô cùng nhẹ nhàng cọ cọ gò má của cô.
Anh
giận cô khi nào chứ, anh đang giận chính mình, tức giận chỉ có thể nhìn
cô bị bắt nạt, không thể làm được gì, không thể kéo tay cô rời đi,
không thể nói giúp cô, ngay cả muốn ôm cô dỗ dành một chút cũng không
làm được.