"Tên
nhóc ngu ngốc! Cháu thì biết cái gì!" Bà cụ lập tức gõ lên đầu Phương
Cảnh Xán một cái, thật vất vả mới khuyên được Tô Tiểu Đường đồng ý vậy
mà lại để tên nhóc này lung lay.
"Nếu
như người không còn, mấy thứ này còn có ích lợi gì? Chờ Thâm Thâm tỉnh
dậy, ta sẽ tự mình nói với nó, nếu nó có trách vậy thì trách một mình ta
là được rồi! Ta không tin Thâm Thâm là người không hiểu lý lẽ!"
"Không biết ai mới là người không nói lý lẽ..." Phương Cảnh Xán vuốt đầu lẩm bẩm.
"Các
người đều nghĩ bà già như ta đây cố tình gây chuyện phải không? Được,
cháu nói với ta cách này không được, vậy cháu có bản lĩnh gì để Thâm
Thâm tỉnh lại? Nếu không làm được thì đừng ở chỗ này cản tay cản chân,
hơn nữa vẫn chưa thử thì sao biết được? Tóm lại chỉ cần có một chút hy
vọng lão già này cũng không bỏ qua..."
Bà
cụ nói xong đau lòng bật khóc, Phương Trạch Minh đứng bên cạnh bất đắc
dĩ đi khuyên nhủ, tư tưởng cố chấp của bà cụ đâu dễ khuyên bảo như vậy,
ông sợ bà vì quẫn bách mà nghĩ quẫn, chỉ có thể chiều theo bà, nếu không
có đánh chết ông cũng không chạy đến cầu xin con gái nhà người ta làm
loại chuyện xung hỉ thế này.
Ông
cũng đã từng đi tìm một số người quen biết, người có quyền thế không ai
dám để cho con gái họ xung hỉ với một người nửa sống nửa chết nằm trên
giường như vậy, những người chủ động tìm tới cửa giúp đỡ đều có âm mưu
cả, bà nói người đó không thành tâm, không thật lòng, nói gì cũng không
chịu đồng ý, bản thân phải tự đi tìm, người đã lớn tuổi còn bôn ba khắp
nơi tìm người suýt chút nữa còn gặp chuyện không may.
Nếu
lúc này ông không chịu thành toàn cho bà cụ, không biết bà sẽ còn làm
ra loại chuyện gì, theo ý của bà mà làm, đến cuối cùng không có tác dụng
bà cũng tự động bỏ cuộc, buông xuôi.
Nghĩ
tới đây Phương Trạch Minh cũng vô cùng lo lắng Tô Tiểu Đường không đồng
ý, nếu người ta không muốn, ông cũng không thể miễn cưỡng con gái người
ta được.
Bên
này Tô Tiểu Đường vì một câu nam thần vừa viết lên lòng bàn tay mình,
kinh ngạc đến mức ngây ra, bước nhanh đến an ủi bà cụ, "Bà ơi, bà đừng
nôn nóng, cháu vẫn chưa nói sẽ không đồng ý mà!"
Bà cụ vừa nghe xong những lời này, nước mắt lập tức ngừng rơi, nhìn cô chờ mong: "Vậy là cháu đồng ý rồi?"
Tô Tiểu Đường lại thận trọng liếc mắt nhìn Phương Cảnh Thâm, sau đó gật đầu, "Vâng."
"Cảm ơn, cảm ơn cháu gái!" Bà cố vô cùng kích động.
"Bà
đừng nói cảm ơn, dù sao chuyện này cháu cũng có một phần trách nhiệm,
chỉ cần là chuyện cháu có thể làm, cháu nhất định sẽ hỗ trợ, đây là việc
cháu phải làm, thế nên bà đừng bao giờ cảm ơn hay cảm thấy có lỗi với
cháu gì cả."
Bà cụ cảm thán không thôi, "Cháu là một cô gái tốt, ai cưới được cháu người đó hẳn là may mắn từ kiếp trước!"
Phương
Trạch Minh thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có lo lắng mới, "Chuyện này
cô có cần bàn bạc lại với gia đình không, đây cũng không phải là chuyện
nhỏ, nếu như bọn họ để ý..."
Tô
Tiểu Đường không bao giờ mang chuyện gia đình mình nói với người ngoài,
nghe bố của Phương Cảnh Thâm hỏi như vậy, đành phải giải thích: "Không
cần, chuyện này cháu có thể tự mình quyết định. Mẹ cháu đã qua đời từ
khi cháu còn rất bé, cha cháu cũng đã có gia đình mới, bình thường cũng
ít khi qua lại, đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì, chú cũng nói,
đây chẳng qua chỉ là nghi thức, chỉ cần một ngày là xong hết, không nên
nói với ông ấy."
Tuy rằng Phương Trạch Minh vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Bà
cố nghe xong trong lòng thương yêu không dứt, kéo tay cô, "Đứa nhỏ đáng
thương, nếu cháu không ghét bỏ, sau này bà cố sẽ là người thân của
cháu! Có khó khăn gì cứ nói với bà..."
"Bà ơi, bà quá khách sáo rồi."
Bụi
bay vô định, mọi chuyện không thể trở về như lúc đầu, Phương Cảnh Xán
đứng bên cạnh nắm chặt hai tay không nói một lời tông cửa chạy ra ngoài.
Phương
Trạch Minh nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của con trai mình chỉ biết thở
dài, ông là cha của cậu, nhưng ông cũng là cháu trai của bà, bà cụ đã
cố tình làm như vậy, ông có thể làm sao?
Đứa
con này cũng không có chút kiên nhẫn nào, chỉ là một nghi thức mà thôi,
không phải kết hôn thật, nếu thích như vậy, không phải là không có cơ
hội.
Haiz, chuyện ồn ào này... Mong là sẽ nhanh chóng kết thúc!
Tuy
rằng Phương Trạch Minh hoàn toàn không tin xung hỉ có thể làm cho con
trai ông tỉnh lại, nhưng sâu trong nội tâm kỳ thực cũng ôm một phần nhỏ
hy vọng, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ có tác dụng thì thế nào?
"Như vậy, bây giờ cháu phải làm gì?" Tô Tiểu Đường hơi lo lắng hỏi.
Bà
cụ vỗ tay cô, "Tất cả mọi chuyện chúng ta đều sẽ sắp xếp thỏa đáng!
Cháu ấy à, không cần làm gì cả, chờ làm cô dâu là được rồi!"
Lời
này mặc dù không sai, nhưng nghe xong Tô Tiểu Đường thực sự xấu hổ,
cười khan gật đầu, "Cháu biết rồi. Đến lúc đó cứ liên lạc với cháu? Cháu
sẽ tận lực phối hợp."
"Được được được, cứ quyết định vậy đi! Bà trở về đi chọn một ngày lành!"
"Vâng ạ, chậm một chút, cháu tiễn bà!"
Sau khi tất cả người của Phương gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm.
Tô Tiểu Đường đang đứng ngồi không yên, nghe Phương Cảnh Thâm dùng ipad nói một câu: [Không cần khẩn trương.]
Tô Tiểu Đường hít sâu một hơi gật đầu, trong đầu có thật nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng lại rối loạn không nói được lời nào.
[Tiểu Đường, cám ơn cô.]
Đột nhiên, Phương Cảnh Thâm nói.
Phương
Cảnh Thâm không có bất cứ cử chỉ hờn giận nào, còn nói cảm ơn với cô,
đồng thời cũng nói cho cô biết, chuyện trong lòng cô lo lắng nhất vốn dĩ
không tồn tại, anh cũng sẽ không để tâm, cũng không vì thế mà cảm kích.
Giống
như đang bệnh được uống đúng thuốc, những lời đơn giản này, nội tâm rối
loạn của Tô Tiểu Đường lập tức trở lại bình thường.
***
Buổi tối, Lý Nhiên Nhiên đã mấy ngày không liên lạc gửi tin nhắn qua QQ cho cô, lại gọi video trò chuyện.
Tô Tiểu Đường tắm xong quay lại nhìn thấy tin nhắn cùng gương mặt trắng bóng hiện trên màn ảnh, dọa cô sợ nhảy cẫng lên.
Lý Nhiên Nhiên vừa vỗ màn hình vừa kích động nói: "Tiểu Đường Tiểu Đường, đừng làm loạn như vậy!"
"Phiền
cậu lần sau trước lúc gọi video đừng có kề sát gương mặt vào màn hình
như vậy có được không? Thiếu chút nữa bị cậu dọa chết rồi..." Tô Tiểu
Đường lẩm bẩm.
"Ai yo, sợ hãi rất có lợi cho việc giảm béo, mình là đang giúp cậu đó!"
"Rốt cuộc cậu đang ba hoa cái gì đấy?"
"Ba
hoa gì mà ba hoa! Trước đó Tống Minh Huy không phải vẫn hóng hách trước
mặt bạn học nói công ty hắn ta đang hợp tác với công ty S&N danh
tiếng lẫy lừng, sau này tiền đồ rộng mở đó sao? Kết quả là chưa được bao
lâu đã bị người ta quay lưng! Theo như tin tức nội bộ từ S&N, Tống
Minh Huy đắc tội người khác, toàn bộ hợp đồng đều bị hủy bỏ hết..."
"Ờ..."
"Ờ?
Đây là phản ứng gì đây? Sao cậu chẳng có chút ngạc nhiên nào thế, thật
là hả lòng hả dạ nhỉ? Tên hèn hạ đó dựa vào quan hệ của Lâm Tuyết mới
hợp tác được với S&N, không biết hắn ta không có mắt đắc tội với
nhân vật lớn nào, nghe nói lần này chính miệng chủ tịch S&N mở lời
vàng ngọc hủy bỏ hợp đồng, nên mới nói hắn ta thật sự xong đời rồi, gần
đây đang tìm người nơi khác hỗ trợ chia hàng! Tên hèn hạ đó cuối cùng
cũng gặp báo ứng! Tiểu Đường gần đây cậu thế nào? Có may mắn gặp được
anh chàng nào không? Mình có cảm giác Tống Minh Huy gặp vận đen đủi này
nhất định sẽ tìm cậu muốn làm lại từ đầu!"
"À, gần đây vẫn vậy thôi..." Tất nhiên Tô Tiểu Đường sẽ không nói chuyện lúc sáng.
Sau
một hồi tâm sự quên trời đất, Lý Nhiên Nhiên đột nhiên lại gửi đến một
đường link, Tô Tiểu Đường mở ra vừa nhìn xong, lại là nội y, hơn nữa
kiểu dáng còn rất gợi cảm. Hic thật, lúc này Phương Cảnh Thâm đang nằm
ngay dưới chân mình dùng ipad xem phim, Tô Tiểu Đường tay run rẩy đóng
trang web lại, không biết anh có nhìn thấy không...
"Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Tiểu Đường của chúng ta cũng nên mua một cái đi thôi! Hai ngày này đang có giảm giá đó!"
"Cái...Cái này ...Tớ đủ đồ mặc rồi"
"Đủ
của cậu là có hai cái một cái là để mặc còn cái còn lại là để tắm đúng
không? Mình xin cậu đấy, ít nhiều cũng chăm chút cho bản thân chút đi!"
"Không phải vậy... Mấy hôm trước tớ mới vừa mua!" Tô Tiểu Đường gửi lại một link dẫn.
Lý
Nhiên Nhiên vừa nhìn xong miệng há thành hình chữ "o", "Tiểu Đường, cậu
có mắt thẩm mỹ như vậy từ khi nào thế? Mình còn tưởng cậu sẽ chọn một
cái hoa văn lòe loẹt gửi cho mình xem..."
"Thấy hợp thì chọn thôi..." Tô Tiểu Đường trả lời có lệ.
Thực
ra từ lúc bắt đầu giảm cân, không chỉ thói quen sinh hoạt mà ngay cả
quần áo cô mặc trên người đều do Phương Cảnh Thâm quyết định, lúc bắt
đầu sống chung Tô Tiểu Đường đã như đi trên băng rồi, làm gì cũng bó tay
quấn chân, về sau lại chẳng biết từ lúc nào đã dần hình thành thói
quen, hôm nay anh cứ nằm bên chân cô như vậy, cô cũng cảm thấy rất tự
nhiên, đương nhiên, miễn là Lý Nhiên Nhiên đừng ăn nói dữ dằn như vậy...
Lý
Nhiên Nhiên thấy cuối cùng cô cũng đã tỉnh ngộ, vui sướng không thôi,
con ngươi lập tức đảo một vòng nói: "Bây giờ có bận không? Chơi liên
minh huyền thoại* 5 người đi!"
* Liên Minh Huyền Thoại (viết tắt: LMHT, tiếng Anh: League of Legends, viết tắt tiếng Anh: LoL) là một trò chơi video đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi được Riot Games phát triển
Tô Tiểu Đường vừa nghe câu này lại cảm thấy đau đầu, "Mọi người cứ chơi đi, lần trước bị mình hại còn chưa đủ sao?"
"Ôi không có việc gì đâu, trò chơi thôi mà, vào nhanh đi! Mình, Tiết Khải, Tiểu Trần còn có lớp trưởng nữa!"
"Mình chỉ biết đánh garen*, đánh đơn hold thì không được..."
*Garen: một chiến binh đặc biệt của LMHT. Một trong số ít các tướng “miễn phí”, không mất một chút gì khi sử dụng các kĩ năng mà chỉ phụ thuộc vào thời gian hồi chiêu.
"Không
sao, có người đánh đơn rồi, cậu đến hỗ trợ Tiểu Trần, chặn phía trước
quấy rối AP* của quân địch là được! Chờ cậu đó!" Nói xong liền đóng
video.
* AP – Ability Power(Sức mạnh phép thuật): Chỉ những tướng có sát thương phép thuật cao
Tô
Tiểu Đường đành phải đăng nhập vào trò chơi, bước vào phòng đã thấy bọn
họ đã bật trò chuyện, Lý Nhiên Nhiên đang khen cô đủ kiểu...
"Không
sao, như thế này, Tiểu Đường cô cứ đi theo tôi là được, tôi đi với cô,
nhất định sẽ diệt gọn đối phương!" Tiểu Trần tự tin nói.
"Tiểu Đường giao cho cậu đấy ~" Lý Nhiên Nhiên cười ha ha ha mấy tiếng.
Tô
Tiểu Đường bị cô ấy "Ha" đến mức da đầu tê dại, lúc này mới nhớ ra
người này là Tiểu Trần, không phải là lần trước Lý Nhiên Nhiên nói anh
ta có tình ý với cô sao? Thảo nào cậu ta lại tốt bụng rủ cô chơi
chung...
Kỳ
thực Lý Nhiên Nhiên có dự định của riêng mình, cô không thể tùy tiện
giao Tiểu Đường cho một người khác được, nếu như Tiểu Trần cùng Tiểu
Đường chơi xong một ván liên minh vẫn còn có ý định muốn theo đuổi cậu
ấy thì cửa thứ nhất này xem như cho qua, cô tin cậu ta thật lòng!
Bốn mươi phút sau, 53 và 59, tuy rằng con số không kém nhiều, thế nhưng tháp của đội nhà đã bị phá gần như thành bình địa.
Lúc
này trong đầu Tiểu Trần chỉ còn lại một câu nói: "Thực sự không sợ đối
thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo", sau khi chơi một lúc
tình cảm thầm mến đối với người con gái ấy lập tức tuột dốc không phanh,
anh sợ bản thân mình sẽ tức đến chết mất...
Mắt
thấy thế cục càng ngày càng bất lợi, giọng điệu đối phương phách lối
nhiều lần khiêu khích còn mắng anh là học sinh tiểu học, Tiểu Trần tức
giận đến sắp phát hỏa , anh ta được xem là một người chơi game cực giỏi,
đến đâu cũng được mọi người ca tụng như thần, chưa bao giờ tức giận như
bây giờ, hết lần này tới lần khác không dám buông lời thô tục trước mặt
Tiểu Đường.
[Thao tác như quỷ thần... Garen đội đối phương là một con gái sao?]
[Cô gái, cô có thù với đồng đội mình à? ]
[Cô gái, cô xác định không phải thích bọn tôi nên mới liên tục giúp đỡ AP phe đối phương đấy chứ? ]
Ngón
tay tròn trịa của Tô Tiểu Đường click click click chuột, gấp đến độ đầu
đầy mồ hôi, cô làm theo lời Tiểu Trần nói, thế nhưng tốc độ tay lại
không theo kịp, căng thẳng lại càng phạm nhiều sai lầm hơn... Đã nói cô
không chơi được trò này mà...
Đang
lúc cấp bách, trên mu bàn tay lại có thêm một cái chân đầy thịt, Phương
Cảnh Thâm đưa ánh mắt muốn bảo cô nhường chỗ, thật sự là không chịu
nổi...
Tô Tiểu Đường do dự nhường vị trí cho anh, nhỏ giọng nói: "Anh biết sao?"
Tô
Tiểu Đường vừa rời đi mấy giây, phía đối phương đánh nhân vật của cô
chỉ còn lại một chút máu, Phương Cảnh Thâm đưa con trỏ chuột vào ống máu
vừa chạy trốn vừa quay lại đánh vài cái, gõ xuống một câu: [Tôi đi chặn
bọn họ, mọi người nhanh chóng đánh tháp.]
Nói
xong tiếp tục chạy, phía đối phương ngoại trừ một người chết quay về
tháp, bốn người còn lại đều vui sướng đi theo phía sau anh không ngăn
cản mà mở miệng trêu chọc...
Phương
Cảnh Thâm không vội thong thả chạy về phía trước, mỗi lần bọn họ sắp
đổi kịp lại ấn Q để gia tăng tốc độ, mỗi lần chạy xa chút lại quay trở
lại, chọc cho mấy người không có ý định đuổi theo nữa tiếp tục truy
đuổi...
Tô
Tiểu Đường mắt mở trừng trừng nhìn Phương Cảnh Thâm dụ bốn người kia
chạy khắp nửa vòng chiến trường, cục diện lập tức xoay chuyển, hai chữ
chiến thắng xuất hiện thật to.
Tất cả mọi người không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra...
Người
vừa chết xong quay về tháp vẫn chưa kịp đánh tiếp chửi ầm lên: [Một đám
SB*, gia cũng không cần? Đuổi theo garen hay vậy sao? ]
* SP – Support(Hỗ trợ): Chỉ các tướng chuyên hỗ trợ.
Bốn người mới vừa rồi còn kiêu ngạo không ngớt lúc này một câu nói cũng không nói ra được.
[Vừa đổi người rồi sao? ] Một người trong đó nghi ngờ hỏi.
Tô Tiểu Đường: "..."
Nói đổi thành cún bọn họ sẽ tin sao?
Sau khi trò chơi kết thúc Tiểu Trần cũng trầm mặc, chat riêng với Lý Nhiên Nhiên.
[Nhiên Nhiên, Tiểu Đường có phải có bạn trai rồi không?]
[Làm gì có!]
[Chuyện
mới vừa rồi nói thế nào? Cậu nói Tiểu Đường mới vừa rồi không phải do
cô ấy nói mà đánh bằng chữ, thao tác lại đột nhiên nhanh nhẹn như vậy,
có thể thấy có người không chịu nổi mà giúp cô ấy, hơn nữa trực giác của
tôi là người đàn ông.]
[Tớ cũng khó chịu như cậu mà đúng không? Nhưng Tiểu Đường thật sự độc thân, tớ chắc chắn!]
[Làm
sao cậu biết cô ấy không lừa cậu? Tôi thấy hay là thôi đi...] Tiểu Trần
nghĩ hôm nay chẳng những không thể làm anh hùng ngược lại còn bị chửi
thê thảm như vậy, vừa mới múa rìu trước mặt Lỗ Ban*, thật mất thể diện,
buồn bực offline.
* Lỗ Ban (chữ Hán: 魯般; trị vì: 662 TCN), tên thật là Cơ Ban (姬般), là vị vua thứ 17 nước Lỗ –một chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Lý Nhiên Nhiên nghe xong những lời này suy nghĩ kỹ lại cũng thấy không bình thường.
Tô
Tiểu Đường đột nhiên tự giác giảm cân, mắt thẩm mỹ cũng tăng lên đột
ngột... Thoạt nhìn đúng là như đang có một người nào đó đứng bên cạnh
chỉ dẫn, thế nhưng không lý nào cô ấy lại gạt cô?
Thế nên Lý Nhiên Nhiên chạy đi hỏi cô: "Tiểu Đường, vừa rồi là cậu thao tác sao?"
Chuyện
cho tới bây giờ Tô Tiểu Đường cũng chỉ có thể liều chết cố thủ: "Đúng
vậy, không phải mình thì là ai, mình chỉ đánh bừa mà thôi, cậu không
thấy mình lúc nào cũng chạy trốn sao?"
"Chỉ
còn lại một chút máu ít ỏi, với tốc độ tay chậm như rùa của cậu sao có
thể một mình đánh lạc hướng bốn người chạy khắp chiến trường như vậy?
Mình mới vừa quay video lại, lúc này tất cả mọi người trên đó đều đang
cầu xin cùng đại thần chụp ảnh chung đây này! Cậu đừng che giấu nữa!"
Đại
thần? Tô Tiểu Đường nhìn chú cún Thịt Viên đang ngậm bàn chải đứng dưới
chân mình cầu khen ngợi, cầu chải lông, không biết có phải do làm cún
lâu quá hay không, cô luôn cảm thấy Phương Cảnh Thâm tựa hồ càng ngày
càng thân thiết với mình...