Quang Chi Tử

Chương 2: Đốm lửa ma giữa đêm khuya




Lý Nhiên Nhiên nghe thấy tiếng động, liền đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy một cục tròn vo trong ngực Tô Tiểu Đường thì lắp bắp kinh hãi: “Đây… Đây là Thịt Viên? Nó tự quay về? Trời ạ, sao có thể biến thành như vậy?”.

Tô Tiểu Đường ôm Thịt Viên không buông giống như là bảo bối, thanh âm khàn khàn nói: “Không sao cả, trở về là tốt rồi, Nhiên Nhiên cậu đi ngủ đi, mình giúp Thịt Viên tắm rửa cái đã”.

“Lại có thể tự mình chạy về, Thịt Viên đúng là sắp thành tinh rồi” Lý Nhiên Nhiên vừa mừng vừa sợ, khen ngợi một lúc lâu, cuối cùng mới thả lỏng tâm trạng trở về phòng ngủ.

Sau khi Lý Nhiên Nhiên đi khỏi, Phương Cảnh Thâm vốn định viết chữ trong lòng bàn tay cô, nhưng chân quá bẩn nên thôi.

“Anh viết đi, đừng ngại” Tô Tiểu Đường vội vàng đưa tay ra.

Nhìn thấy bàn tay trắng nõn cùng với vẻ mặt vội vàng, Phương Cảnh Thâm do dự mà chìa chân ra, nhẹ nhàng viết xuống hai chữ “thành phố B”, sợ cô xem không hiểu đang định viết tiếp, sau khi Tô Tiểu Đường nhìn thấy hai chữ này thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bọn họ vứt anh ở thành phố B đúng không?”.

Phương Cảnh Thâm gật đầu.

Lúc đầu hai người kia cưỡng ép kéo anh đi theo, sau đó lại thấy anh không nhu thuận, gần gũi giống như trước kia, tính tình rất hoạt bát gần như đã thay đổi toàn bộ, nhưng lại không cam lòng đem cún trả lại, cuối cùng dứt khoát ném anh tới vùng đất hoang vu ở thành phố Lâm, ý tứ đã rất rõ ràng nếu tôi không đạt được thì cậu đừng mong có được, Phương Cảnh Thâm hết cách, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm đường trở về.

Tô Tiểu Đường gắt gao xiết chặt nắm tay, từ trước tới nay trong ánh mắt ôn nhu ấm áp của cô chưa từng thấy qua một tia băng lãnh, có điều vẻ lạnh băng kia rất nhanh liền lùi bước, con ngươi trong suốt giống như bầu trời được nước mưa gột rửa, khi nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt đó liền hóa thành dòng nước xuân ấm áp chảy qua thân thể anh, xoa dịu sự mệt mỏi suốt dọc đường của anh, giọng nói ngọt như kẹo đường chứa đựng hàm ý quan tâm chăm sóc: “Anh muốn ăn chút gì đó trước hay là tắm trước đây? Hay là ăn chút gì đó trước nha, nhìn cả người anh thế này đoán chừng phải tắm lâu lắm, anh đợi chút tôi lập tức lấy cho anh ngay đây”.

Phương Cảnh Thâm nhìn bóng dáng rất nhanh đã chạy xa của cô thì có chút sợ sệt, rõ ràng thân hình tròn vo mặt mũi bơ phờ, tóc tai bù xù giống người điên, vì sao trong mắt anh lại đẹp đến như vậy. Sau khi biến thành động vật ngay cả gu thẩm mỹ cũng bắt đầu trở nên khác thường rồi sao.

Tô Tiểu Đường cho Phương Cảnh Thâm ăn vài món, lại mất hơn hai giờ để nhẫn nại tắm rửa sạch sẽ cho bộ lông của anh, sau đó ôm hộp đựng thuốc đến, cẩn thận thay anh xử lý vết thương trên người.

Tô Tiểu Đường rất cẩn thận mà dán một miếng KO nho nhỏ lên mũi của anh: “A, tôi không phải dân chuyên ngành, trước mắt chỉ có thể như vậy, ngày mai tôi sẽ mang anh đến bệnh viện kiểm tra một chút”.

Nhìn thấy anh cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Tô Tiểu Đường nhịn không được rưng rưng nước mắt: “Thực xin lỗi, đều do tôi sơ ý…”.

Trên chân có thuốc, Phương Cảnh Thâm chỉ có thể dùng đầu cọ cọ cô, ý bảo cô không cần tự trách mình.

“A ô a ô a ô ô ô”.

Một loạt tiếng chó sủa nhỏ yếu phá vỡ bầu không khí ấm áp.

Phương Cảnh Thâm nhìn thấy trong phòng đột nhiên lại xuất hiện một sinh vật lạ, con ngươi u ám thêm mấy phần.

Tô Tiểu Đường vừa nhìn thấy con chó nhỏ tròn tròn kia thì lập tức hốt hoảng, nhìn chằm chằm Phương Cảnh Thâm giải thích: “Cái này… Này không phải tôi mua đâu, không phải cún của tôi, là do Tống Minh Huy anh ta nói gì mà phải bồi thường cho tôi một con rồi kiên quyết nhét vào tay tôi, tôi cũng không quan tâm đến nó, đều là Nhiên Nhiên cho nó ăn! Tôi, tôi chỉ nuôi duy nhất mình anh thôi, cho dù không tìm thấy anh tôi cũng sẽ không nuôi con nào khác…”.

Nhìn thấy cô hoảng hốt bày ra dáng vẻ trung trinh tuyên thệ không ngớt, tâm tình của Phương Cảnh Thâm lúc này mới dịu lại.

“Anh yên tâm ngày mai tôi sẽ trả nó về” Tô Tiểu Đường cam đoan xong, liền trải sofa cho anh: “Anh nghỉ ngơi nhanh đi, đi lâu như thế nhất định rất mệt. A, tôi cũng phải đi tắm mới được”.

Tô Tiểu Đường lúc này mới nhớ tới hình tượng vào giờ phút này của mình, lại có thể để dáng vẻ như quỷ xuất hiện trước mặt nam thần, thật sự là làm bẩn mắt nam thần. Có điều anh đã trở về bình anh vô sự, cái này quan trọng hơn bất kì thứ gì khác.

Thần kinh bị kéo căng suốt ba ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng, Tô Tiểu Đường gần như có chút đứng không vững, cố chống đỡ đi vào phòng tắm.

Trong lúc Phương Cảnh Thâm mệt mỏi cực độ đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên nghe thấy “Bịch” một tiếng, vội vàng chạy theo hướng âm thanh truyền đến, quả nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Đường ngã ngay trước cửa phòng tắm.

Phương Cảnh Thâm phản ứng theo bản năng duỗi tay ra muốn ôm cô lên, sau đó liền nhìn thấy bàn chân thịt của mình, ảo não hận không thể băm vằm nó, anh vỗ vỗ mặt của cô nhưng không tỉnh, vì thế chạy nhanh vào phòng gọi Lý Nhiên Nhiên.

Lý Nhiên Nhiên đang ngủ say, thì bị tiếng “Gâu” “Gâu” đánh thức, sau đó liền nhìn thấy Thịt Viên ngậm góc áo của mình dùng sức kéo ra ngoài.

“Ê, Thịt Viên? Sao vậy?”.

“Gâu gâu”.

Thịt Viên vẫn lôi kéo cô không tha dường như muốn dẫn cô đến chỗ nào đó, Lý Nhiên Nhiên đành phải đứng lên để mặc cho anh kéo đi, vì thế lập tức nhìn thấy Tô Tiểu Đường ngã trên mặt đất.

“Tiểu Đường____” Lý Nhiên Nhiên sợ tới mức hô to một tiếng chạy nhanh tới đỡ cô ngồi dậy, nhưng quá nặng không thể kéo dậy được, ngược lại làm cô mệt đến nỗi cả người toàn mồ hôi,

“Mình chịu thôi! Tô Tiểu Đường, với cân nặng thế này của cậu, đời này muốn bế kiểu công chúa thật sự quá xa vời đúng không?” Nhiên Nhiên vặn tay, đỡ không nổi thì đành phải kéo, cuối cùng mất sức của chín trâu hai hổ mới mang cô lên giường được.

Tô Tiểu Đường nằm ở trên giường, luôn miệng lẩm bẩm câu gì đó không rõ, Lý Nhiên Nhiên sáp đến gần thì nghe thấy tất cả những câu lảm nhảm đều là cái tên... Phương Cảnh Thâm.

“Thật đúng là hết thuốc chữa!”.

Lý Nhiên Nhiên thở dài bất đắc dĩ, cô chỉ có một mình không thể nào đem cô ấy tới bệnh viện, Tiết Khải lại tăng ca, đang lo không biết nên làm gì bây giờ, đúng lúc Tô Tiểu Đường tự tỉnh lại, vừa tỉnh lập tức hoảng hốt mà nhảy dựng lên: “Thịt Viên đâu? Mình vừa mới nằm mơ thấy Thịt Viên trở về, nằm mơ…Hóa ra chỉ là nằm mơ!”.

Trong nháy mắt kia trên mặt cô liền xuất hiện nỗi cô đơn tuyệt vọng, có thể thấy được cô rất lo lắng.

Giây tiếp theo, Phương Cảnh Thâm “Vút” một cái nhảy lên giường, nhúm lông mao trên đầu cọ cọ hai má của cô.

“Thấy rồi chứ? Không phải cậu nằm mơ đâu!” Lý Nhiên Nhiên cười nói, lập tức sờ cằm, có chút không biết nên miêu tả như thế nào: “Nhưng mà Thịt Viên đúng là… có tính người thật đấy! Ây da, thật là hâm mộ quá đi, làm cho mình cũng muốn nuôi một con cún”.

***

Ngày hôm sau, cô nhờ Lý Nhiên Nhiên trả con chó lại cho Tống Minh Huy, cuộc sống lại khôi phục sự yên ả, áp lực tích tụ trong mấy ngày liền khiến cho Tô Tiểu Đường lập tức ngã bệnh.

Tô Tiểu Đường tự mình gắng gượng đi đến bệnh viện tiêm một mũi thuốc, vừa về đến liền gục đầu xuống giường.

“Gâu” Phương Cảnh Thâm kêu một tiếng tỏ vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Hả?” Tô Tiểu Đường chìa tay ra cho anh.

[Bữa sáng].

Tô Tiểu Đường vì sự quan tâm của anh mà nở nụ cười, có chút suy yếu lắc lắc đầu nói: “Chỉ muốn ngủ không muốn động, cũng không muốn ăn gì hết, coi như giảm béo cũng tốt đó chứ, dù sao trên người mỡ cũng nhiều, đủ xài”.

Nói xong mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nhưng mỗi lần nhắm mắt chưa được bao lâu thì thần kinh giống như phản xạ lập tức ngồi dậy, nhìn thấy anh yên lành ở trong tầm mắt mới an tâm nằm xuống, lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng Phương Cảnh Thâm chỉ có thể nhảy lên giường nằm xuống bên cạnh cô.

Một bàn tay của Tô Tiểu Đường nhẹ nắm chân anh, rốt cuộc mới yên tâm.

Tô Tiểu Đường ngủ một mạch như vậy một ngày một đêm, thẳng đến sáng ngày hôm sau.

Tuy sau khi sinh bệnh ngủ nhiều là tốt, nhưng cô không ăn không uống mà vẫn ngủ như thế nhất định không ổn, Phương Cảnh Thâm nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nghe thấy cô ngủ mà lại lẩm nhẩm một câu “Bánh shredded”.

Một lúc lâu sau, Phương Cảnh Thâm từ trong túi Tô Tiểu Đường rút đồng tiền 100, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Thật may mắn sạp bánh shredded ở dưới lầu đã mở cửa, Phương Cảnh Thâm ngậm tiền chạy đến trước quầy hàng, bà chủ vừa mới bán cho khách một cái bánh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một con cún ngồi chồm hổm không nhúc nhích ở trước sạp hàng của bà, nhìn bà, miệng còn ngậm một đồng tiền.

“Ồ, mày muốn mua bánh sao?” Bà chủ nhìn thấy có chút là lạ, định hỏi thử một câu.

Phương Cảnh Thâm không có cách nào mở miệng, chỉ có thể đem tiền đặt trước mặt bà.

Bà chủ rất cẩn thận mà nhặt tiền lên, lại nhìn anh ngoại trừ mang theo tiền trên người cũng không có giấy tờ gì kèm theo: “Cũng không biết chủ nhân nhà mày quen thêm cái gì vào, mỗi loại tao làm một cái cho mày được không?”.

Phương Cảnh Thâm “Gâu” một tiếng, bà chủ lập tức vui vẻ: “A, thật là một con chó thông minh! Cũng không biết huấn luyện như thế nào!”.

Bà chủ làm bánh xong, bọc nó thật kín, thối lại tiền lẻ, rồi đem bọc plastic cho anh ngậm.

Có điều Phương Cảnh Thâm thế mà không nhận lấy, vẫn ngồi chồm hổm như trước, bà chủ nghi ngờ mà theo ánh mắt của anh nhìn qua: “Hả, sữa cũng muốn?”.

“Gâu”.

“Ha ha, đúng là thần kì” Vì thế bà chủ lại cầm một hộp sữa còn nóng đeo lên cho anh.

Lúc này Phương Cảnh Thâm mới vừa lòng đi khỏi.

Tô Tiểu Đường đang mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa ngủ, thì cảm giác được có một nhúm lông mao gì đó cứ cọ cọ mình, mơ mơ màng màng mở to mắt ngồi dậy, phát giác đó là Phương Cảnh Thâm, miệng còn ngậm một cái khăn mặt màu trắng: “Làm sao vậy?”.

Phương Cảnh Thâm thấy cô tỉnh dậy, đem khăn mặt đưa đến trước mặt cô, lại đem bánh shredded và sữa mới mua ban nãy đặt lên giường.

Tô Tiểu Đường trông thấy bánh sủi cảo và sữa thì sững người, còn có một cái túi đựng tiền lẻ: “…Anh mua à?”.

“Gâu”.

Thời điểm bị bệnh là lúc người ta yếu ớt nhất, Tô Tiểu Đường cảm động không biết nên nói gì cho phải, đã mấy năm rồi không có ai quan tâm mình đến vậy.

“Cảm ơn… Nhưng sau này không nên đi ra ngoài một mình” Tô Tiểu Đường lo lắng sờ sờ đầu của anh.

Di động bên cạnh laptop vang lên, không đợi Tô Tiểu Đường đứng dậy Phương Cảnh Thâm đã chạy tới giúp cô mang lại.

Vừa rồi lúc nhìn thấy cái tên được hiển thị trên màn hình di động làm cho Phương Cảnh Thâm có chút tò mò, không có tên, chỉ có một chữ “S”.

Tô Tiểu Đường nhận điện thoại: “Thật xin lỗi, cún đã tìm được rồi, tôi còn chưa kịp nói với ông”.

“À! Như vậy, thật tốt quá, tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi, làm bố nhưng không thể giúp gì đươc! Có điều, bố gọi qua còn có một chuyện khác nữa” Giọng nói của Tô Kiến Thụ có chút ngắt quãng.

“Chuyện gì?”.

Giọng điệu của Tô Kiến Thụ tự trách không thôi: “Tiểu Đường, con không chịu nhận bố là đúng, bố không có mặt mũi làm bố của con, bây giờ tất cả mọi người đều biết, bố làm bố mà phải từ miệng bạn bè nói mới biết được con gái của mình bị bắt nạt thành thế này, mà người này không lâu trước đây vì cùng hợp tác với công ty bố mà danh tiếng mới hưng thịnh như thế!”.

“…” Tô Tiểu Đường cũng không biết bởi vì chuyện đó mà làm cho Lý Nhiên Nhiên nhất thời xúc động cùng phẫn nộ, nên chuyện của cô Tống Minh Huy và Lâm Tuyết đều lan truyền khắp trên mạng, thân phận của Tống Minh Huy và Lâm Tuyết cũng bị rò rỉ ra ngoài. Chẳng qua nghe lời ông nói cô cũng hiểu được ông đang đề cập đến chuyện gì, hóa ra ngày đó những lời bạn học nói mà cô nghe được chính là sự thật, Tống Minh Huy nhận được đơn đặt hàng lớn như vậy quả thật là nhờ hợp tác với S&N.

Tô Kiến Thụ nổi giận đùng đùng nói: “Chuyện của con và thằng khốn Tống Minh Huy đó bố đã biết hết rồi, con yên tâm, bố sẽ không tha cho người dám bắt nạt con gái bảo bối của bố, bố nhất định sẽ làm cho tên tiểu tử thối kia đẹp mặt!”.

Tô Tiểu Đường trầm mặc mím môi, lại nhìn Phương Cảnh Thâm bên cạnh một cái, cuối cùng vẫn không mở miệng từ chối, nói ra một câu: “Cảm ơn bố”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.