Tô
Tiểu Đường bắt đầu lái xe tìm ở các vùng gần Nam Uyển, sau đó lại tìm ở
các xa hơn, mở rộng nơi tìm kiếm, trong lúc lo lắng Phương Cảnh Thâm tự
mình chạy về nhà, nên quay về tìm kiếm một hai lần vẫn không có kết
quả.
Đến
tối hôm sau, Lý Nhiên Nhiên điện thoại cho cô, "Tiểu Đường, cậu đang ở
đâu vậy? Hết giờ làm mình đến tìm cậu, sao trong nhà không có ai?"
"Chờ mình một chút, mình về ngay."
"Ừm, vậy được."
Kết
quả, lúc Tô Tiểu Đường trở về, Lý Nhiên Nhiên trông thấy cô lại càng
hoảng sợ, "Ông trời của tôi ơi, sao sắc mặt cậu lại khó coi đến thế này?
Lẽ nào đêm qua cậu không ngủ cứ đi tìm suốt sao?"
Tô Tiểu Đường không để tâm, vừa vào cửa đã lật đà lật đật đi rót nước uống, sau đó mở máy vi tính ra lộc cộc gõ chữ.
Lý Nhiên Nhiên tiến tới, thấy trên diễn đàn, weibo, teiba của cô đều có thông báo tìm cún.
Trước
đây weibo của Tô Tiểu Đường rất yên ắng, lúc cô và Thịt Viên cùng nhau
vận động giảm béo có người chụp hình lại đăng lên, weibo của cô dần được
nhiều người biết đến, trong khoảng thời gian ngắn lượt theo dõi trên
weibo tăng mạnh, bây giờ đã có hơn hai vạn, vậy nên thông báo tìm cún
vừa đăng lên đã có rất nhiều người chia sẻ, thậm chí cũng không ít người
đăng lên weibo chính thức.
Lý
Nhiên Nhiên không dám quấy rầy cô, ngồi một bên im lặng nhìn cô, mở
điện thoại di động đăng nhập weibo, trên tường đều là bài đăng của Tô
Tiểu Đường, thấy gợi ý tìm cún trong bình luận đã hơn một ngàn, ngay cả
weibo của đội cứu hỏa cũng đăng thông báo: "Tôi không tin! Thịt Viên mất
tích rồi, cho dù chủ nhân của nó đi lạc thì nó cũng không thể nào đi
lạc được, hy vọng Thịt Viên thông minh có thể tự mình tìm đường trở về,
nếu không cả bọn Lôi Đình chúng tôi sẽ phải cô đơn rồi" .
Ôi, bình luận thật là hay! Nhưng mà Lôi Đình là ai?
Lý
Nhiên Nhiên tò mò mở weibo đội cứu hỏa, Tô Tiểu Đường nhìn thấy tài
khoản chia sẻ trước đó đặt ảnh đại diện là một chú cún có gương mặt
giống Thịt Viên và một chú chó cảnh vụ chụp chung với nhau, trong hình
vẻ mặt Thịt Viên nghiêm túc, chú chó cảnh vụ đang đứng thè lưỡi ngây
ngốc nhìn nó, điều quan trọng là người đàn ông đứng trong góc ảnh chụp
là ai, thật cool...
Lý
Nhiên Nhiên lại lướt một lúc, thấy có một số fans hâm mộ chỉ trích Tô
Tiểu Đường quá sơ ý không quan tâm thú cưng, thế nên không nhịn được
phản bác "Không biết thì đừng nói lung tung! Tiểu Đường vì tìm Thịt Viên
từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ đến cả cơm cũng chưa ăn, hơn nữa
lần này không phải là lơ là! Thịt Viên là bị trộm mất!"
Bình
luận vừa đăng lên lập tức mọi người đều vây vào hỏi chuyện gì đã xảy
ra, Lý Nhiên Nhiên không giữ được miệng mình nên gõ lộc cộc trả lời ngọn
nguồn, vì vậy chuyện vứt bỏ cún cưng lại trở thành chuyện "Vật cưng
trước kia là cực phẩm" cẩu huyết như vậy, độ quan tâm trong chớp mắt lại
tăng cao. Sau cùng chuyện tìm cún lan rộng khắp thành phố, có người tìm
được vài chú chó đi lạc, chỉ là không có con nào giống Thịt Viên.
Lý
Nhiên Nhiên đi ra ngoài gọi thức ăn cho Tô Tiểu Đường, thế nhưng Tô
Tiểu Đường vẫn không quan tâm, cứ lướt web nhìn từng dòng tin tức đăng
trên đó, chẳng ăn uống gì. Lý Nhiên Nhiên nhìn cô thở dài, hóa ra đêm
qua cậu ấy chỉ cố bày ra bộ dạng bình tĩnh để bọn họ yên tâm quay về nhà
nghỉ ngơi, người như Tiểu Đường thật sự không biết nên nói gì cho phải,
có chuyện gì cũng tự bản thân gánh lấy, chuyện của người khác thì cô ấy
có thể giúp đỡ tận tình, nhưng chuyện của mình thì lại không muốn gây
phiền phức cho người khác.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Nhiên Nhiên đi ra mở cửa, nhìn thấy Tống Minh Huy dáng vẻ người không ra người đứng ngay trước cửa.
"Anh còn dám đến đây?" Lý Nhiên Nhiên trừng anh ta.
Tống Minh Huy không quan tâm cười cười, xem cô như không khí: "Tôi đến đền chó!"
Lý
Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn chiếc giỏ nhỏ trong tay anh ta, khinh thường
nói: "Thật hiếm thấy, anh cho là có thể tùy tiện mang một con cún khác
đến để thế chỗ thịt viên?"
Vẻ
mặt Tống Minh Huy tỏ ra áy náy: " Chuyện của Thịt Viên thật sự xin lỗi,
tối hôm qua uống hơi nhiều, nên mới làm bừa, tôi biết Tiểu Đường ở nhà
một mình rất cô đơn cần có chỗ dựa tinh thần, rất có cảm tình với Thịt
Viên, tôi sẽ giúp tìm kiếm, con chó này tạm thời mang cho cô ấy! Dù có
tìm lại được Thịt Viên hay không, đây cũng là một chút tâm ý của tôi,
tôi đặc biệt cố tình bảo người có kinh nghiệm theo để chọn, husky thuần
chủng, là đời sau, hơn nữa còn cùng huyết thống."
Hàm ý, con chó này đủ để lấy lòng Tiểu Đường thậm chí có thể bằng mấy con Thịt Viên.
Lý
Nhiên Nhiên nhìn anh ta giả vờ tỏ ra có thành ý, bộ dạng mặt người dạ
thú nhìn mà buồn nôn, "Giả vờ, tiếp tục ở đó giả vờ đi! Nếu không phải
trong tay Tiểu Đường không có bằng chứng xác thực thì anh lo mà chờ chết
đi?"
"Ha
ha, tôi chẳng qua chỉ muốn mang Thịt Viên về nhà chơi một chút, nhưng
uống say quá nên quên nói với Tiểu Đường một tiếng mà thôi, không cần
phải nói những lời khó nghe đến vậy."
Lý Nhiên Nhiên hoàn toàn không còn gì để nói, "Thật đặc biệt làm sao, một con người hèn hạ không có đối thủ..."
Tống
Minh Huy thản nhiên đi vào, vén lớp vải bông che trên nấp giỏ lên, mớ
lông phía dưới lộ lên: "Tiểu Đường, em xem thử xem, vô cùng đáng yêu, em
nhất định sẽ thích."
Tô Tiểu Đường vừa lướt web đọc tin tức vừa trả lời bình luận một cách nhanh chóng, không hề quay đầu lại một cái.
Sắc
mặt của Tống Minh Huy đông cứng, nhưng vẫn dày mặt nói thêm một câu, ,
"Hì hì, vậy không làm phiền em." Sau đó bỏ chiếc giỏ xuống lập tức đi
ngay.
Dù
sao anh ta cũng "Đền" chó rồi, cho dù cô có đến công ty anh ta cũng có
thể dùng lý do này để từ chối, đối với anh ta cũng không ảnh hưởng gì.
Ban ngày ra ngoài tìm, buổi tối lên mạng tìm. Mỗi ngày Tô Tiểu Đường đều tìm như vậy, đến bây giờ đã là ba ngày liên tiếp rồi.
Lạc
đường không về được? Bị xe đụng? Bị bọn buôn cún bắt đi? Bị người trong
thành phố đánh chết!!! Khả năng nào cũng khiến cho Tô Tiểu Đường lo sợ
không thôi, cô cố gắng tự an ủi bản thân nam thần thông minh như thế cho
dù có là cún cũng không vô dụng đến vậy, nhưng mà lo lắng vẫn không vơi
đi chút nào...
Lý
Nhiên Nhiên lo lắng không yên cứ đến đây xem cô thế nào, ra sức ép cô
phải ăn chút gì đó, tiện thể đút cho chú cún đáng thương mà Tống Minh
Huy mang đến, tuy rằng Tống Minh Huy nhìn rất buồn nôn, nhưng chú cún
béo tròn lông xù mà mà anh ta mang đến thật sự nữ tính chết người, nhưng
Tiểu Đường đối với em cún nhỏ lông xù này hoàn toàn không hề để mắt
đến, cho dù nó có đến bên cạnh cọ cọ vào chân cô làm nũng cô cũng không
quan tâm...
Nhìn
vẻ mặt như người xuất gia của Tô Tiểu Đường, Lý Nhiên Nhiên ho nhẹ một
tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Đường, cậu cứ tiếp tục tìm như vậy chẳng những
không tìm được Thịt Viên, ngay cả bản thân cũng gục ngã, hay là cậu đi
nghỉ ngơi một chút đi được không?"
Tô Tiểu Đường dường như chẳng hề nghe lời cô nói.
Lý Nhiên Nhiên khóe miệng giật giật lẩm bẩm, "Người không biết còn tưởng cậu lạc mất chồng ấy chứ..."
Thời
gian càng lâu khả năng tìm được Phương Cảnh Thâm lại càng thấp, ngay cả
một người liên lạc cũng không có, Tô Tiểu Đường sắp phát điên đến nơi,
đập bàn đứng dậy, chú cún bên chân sợ đến mức chạy biến mất.
"Cậu
lại muốn làm gì?" Lý Nhiên Nhiên đang xé túi quà vặt định ăn, muốn dụ
dỗ Tô Tiểu Đường ăn một chút, kết quả Tô Tiểu Đường không ăn miếng nào,
trái lại cô lại ăn hết mấy túi. Nghiệp chướng mà, cô thật vất vả mới duy
trì được vóc dáng, nhà của Tô Tiểu Đường thật sự quá nguy hiểm, không
thể hiểu được sao Tiểu Đường có thể giảm béo ở nơi nguy hiểm thế này.
Tô
Tiểu Đường cúi đầu trầm mặc, ánh mắt liếc nhìn chiếc điện thoại di động
đặt bên cạnh, một lúc lâu sau, cuối cùng cầm điện thoại di động lên, ra
sức bấm một dãy số.
Lý Nhiên Nhiên tò mò nhìn cô, không biết cô muốn gọi cho ai, lâu như vậy mới quyết định gọi điện.
Điện thoại kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến giọng của đàn ông, "Tiểu Đường? Tiểu Đường là con thật sao?"
"Ừm..."
"Thật không ngờ con lại chủ động gọi cho bố, bố còn tưởng cả đời này cũng không đợi được..."
Tô Tiểu Đường vội vàng cắt đứt lời nói của ông ta, "Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp."
Chuyện
gì mà có thể khiến một người quật cường như nó chủ động gọi đến tìm
mình? Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm túc, "Đã xảy ra
chuyện gì?"
Tô Tiểu Đường dừng một chút, "Con cún tôi nuôi đã bị người ta trộm mất..."
Người
ở đầu dây bên kia ngây ra, giọng nói lúc này mới bình thường trở lại,
nhưng vẫn còn lo lắng: "Thật sự chỉ vì chuyện này sao?"
"Đúng vậy! Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, vô cùng quan trọng, Xin... Đừng hỏi vì sao! Nếu như không tiện..."
"Tiện,
đương nhiên là tiện, đứa ngốc này, chuyện của con cũng là chuyện của
bố, bố sẽ lập tức gọi điện thoại cho một người bạn, bảo ông ta nhờ người
ở bên ấy hỗ trợ tìm kiếm, có ảnh chụp không?"
"Có! Tôi sẽ lập tức gửi cho ông!"
"Được, hòm thư của bố vẫn như trước."
"Cảm ơn..." Tô Tiểu Đường cắn cắn môi, "Thật sự cám ơn ông."
"Không
ngờ con lại chủ động liên lạc với bố, nói chuyện với bố, thậm chí còn
nói lời cảm ơn với bố chỉ vì một con chó..." Đầu kia truyền đến một
tiếng thở dài, "Sau này gặp phải chuyện gì cứ tới tìm bố biết không?
Tiểu Đường, bố cũng chỉ có một đứa con gái là con..."
Tô Tiểu Đường trầm mặc.
"Được rồi, con yên tâm, bố sẽ sử dụng hết tất cả mối quan hệ để tìm giúp con."
"Cảm ơn, tôi biết chỉ có một con cún thôi không cần làm mọi chuyện trở nên phức tạp đến vậy, tôi..."
"Đừng
nói gì cả, đừng nói con chỉ lạc mất một con chó, cho dù chỉ làm mất một
tờ giấy bố cũng tìm lại cho con, chỉ cần là chuyện của con gái, không
có gì gọi là làm mọi chuyện trở nên phức tạp cả."
"Cảm ơn... Tôi cúp máy đây, làm phiền ông rồi."
"Chờ
một chút, Tiểu Đường, tết năm nay, con vẫn muốn trải qua một mình sao?
Hay là đến chỗ bố đi? Dì Nhiếp là người tốt, sẽ không thấy ngại đâu!"
"Đến đó hãy nói..."
"Được được, con hãy suy nghĩ kỹ đi, chuyện tìm chó nếu có tin tức gì bố sẽ gọi cho con."
Tô Tiểu Đường cúp điện thoại, cả người rã rời, mệt mỏi nằm sấp trên bàn.
"Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?" Lý Nhiên Nhiên bước đến, đưa một thanh chocolate đến miệng cô.
Tô Tiểu Đường không muốn ăn, thuận miệng trả lời, "Một người bạn."
Lý
Nhiên Nhiên nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng lại không tiện hỏi
nhiều, "Buổi tối mình ngủ với cậu nhé? Nhìn bộ dạng của cậu bây giờ mình
thật sự rất lo lắng khi để cậu ở nhà một mình, ngất xỉu không ai hay,
dù sao thì đêm nay Tiết Khải cũng tăng ca trong nhà chỉ có một mình
mình."
Tô Tiểu Đường không còn sức lực mở miệng, gật đầu.
Ban
ngày, Tô Tiểu Đường lái xe một vòng quanh thành phố tìm, trên đường
liên tục quan sát hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngay lối rẽ
kế tiếp, nhiều lần nhận nhầm cún của người khác thành Phương Cảnh Thâm.
Thật vất vả mới điều chỉnh được giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi, giờ lại
rối loạn cả. Hình tượng mới vừa có chút thay đổi giờ thoáng cái đã mất
hết, đầu tóc rối bù, tâm thần hoảng loạn trông như một người điên.
Buổi
tối, Lý Nhiên Nhiên nằm bên cạnh đã sớm ngủ say, Tô Tiểu Đường nằm trên
giường, thân thể mệt mỏi đến cực điểm lại không hề buồn ngủ, trợn tròn
mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu tràn ngập bóng dáng Thịt
Viên và Phương Cảnh Thâm, chút tiếng động nhỏ cũng khiến cô tưởng rằng
Phương Cảnh Thâm trở về, nhớ đến hình ảnh anh chăm chỉ luyện tập , nằm
trên sofa dùng chân lật sách, mỗi lần bị cô sờ đầu lỗ tai lại bất giác
run lên, đã lâu rồi không thấy tác phong nghiêm túc, lại thích sạch sẽ
ấy... Gối nằm bất giác lại ướt hơn nửa bên...
Đêm
khuya vắng người, lúc khó ngủ, tâm trạng đang rối bời, bên tai đột
nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, Tô Tiểu Đường vội vàng ngừng thở
nghe ngóng, mấy ngày nay cô đã không ít lần ảo tưởng nghe thấy tiếng
cún, nhưng vẫn thử thêm một lần cố chống thân thể mệt mỏi rời khỏi
giường đi về phía phòng khách.
Càng
đến gần cửa, âm thanh kia lại càng rõ ràng, kèm theo đó là tiếng tim
đập thình thịch, đây thật không phải là do cô ảo tưởng nghe nhầm, cô mở
đèn ở cửa, run rẩy nắm chốt cửa, chậm rãi xoay tròn, lách tách một
tiếng, cửa mở ra.
Lúc
này đây không phải giống thường ngày, mở cửa không phát hiện vật gì, Tô
Tiểu Đường nhìn "Vật thể không rõ" trước mặt, hoàn toàn ngây ra.
Đây không phải là Thịt Viên, thì còn ở đâu có Thịt Viên nữa.
Mớ
lông xù mềm mại, mượt mà vốn có giờ lại lấm lem bùn đất, lá cây bụi bẩn
nhìn bẩn thỉu không thể tả được, dáng vẻ hoàn toàn khác trước, đôi mắt
xanh lanh lợi thông minh giờ lại u ám không ánh sáng, bốn cái chân đáng
yêu đều toàn là vết trầy xước, vết máu và vết bùn đất hòa lẫn vào nhau,
chú cún béo tròn giờ gầy đi trông thấy...
Nhìn
cô gái tiều tụy đứng ngẩn ngơ trước cửa, anh cố gắng phát ra một âm
thanh ư ử từ cổ họng cúi đầu nức nở, dùng cái chân bẩn thỉu nhẹ nhàng
chạm vào cô một cái.
Tô Tiểu Đường che miệng, ngồi xổm xuống một tay ôm anh vào lòng, khóc không thành tiếng.