"Tối gặp." Tần Sở khẽ nói.
Hoắc Miên dùng một tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, sau đó vội vàng mở cửa, chạy xuống xe…
Sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy chậm một mạch về phía bệnh viện.
Còn Tần Sở thì quay đầu xe lại, đi về hướng khác.
Lúc Hoắc Miên đến cửa lớn của bệnh viện thấy có một chiếc BMW 730 màu trắng từ từ dừng lại ở chỗđỗ xe gần nhất phía trước.
Hoắc Miên hơi khó hiểu, chỗđỗ xe này là của viện trưởng, hơn nữa xe của viện trưởng là Audi A8 mà.
Đang buồn bực thì thấy có một cô gái bước xuống xe, tuổi còn khá trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi.
Mắt không to, chân mày thon dài, mặc một chiếc váy liền thân bó sát màu đỏ, rất dễ khiến người khác chúý.
Cô gái này không quá xinh đẹp, nhưng khí chất lại khá tốt, có vẻ là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nào đó.
Hoắc Miên vừa định đi vào trong bệnh viện thì lại nghe thấy có giọng con gái nũng nịu nói: "Trí Viễn, giúp em cầm túi xuống với."
Hoắc Miên quay mạnh đầu lại, thấy Ninh Trí Viễn bước xuống khỏi ghế lái, trong tay cầm một chiếc túi xách Hermes.
Sau đó anh ta đưa túi xách cho cô gái kia, hai người nắm tay nhau đi vào bệnh viện.
Trong giây lát nhìn thấy Hoắc Miên, biểu cảm của Ninh Trí Viễn hơi thay đổi…
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó anh ta nhìn thoáng qua Hoắc Miên rồi nắm tay cô gái kia nghênh ngang đi vào bệnh viện như hai người xa lạ.
"Hả? Chẳng phải anh ta đang hẹn hò với Hà Mạn sao?" Hoắc Miên tự hỏi thầm.
Hoắc Miên bận rộn khám tim thai cho các sản phụđến tận trưa, vất vả lắm mới xong việc, lúc nhìn xuống đồng hồ thìđã quá giờ cơm trưa mất rồi.
"Đàn chị, em cầm một suất cơm về hộ chị rồi này, nhưng màđồăn hôm nay rất khóăn, em ghét ăn cải thảo nhất." Hoàng Duyệt cầm hai hộp cơm đến.
"Cảm ơn Duyệt Duyệt." Hoắc Miên cười cười.
Sau đó mở hộp cơm ra, đúng là khi đói bụng thì sẽ chẳng còn nghĩ gìđến việc kén ăn nữa.
Dù Hoàng Duyệt nói làđồăn rất chán, nhưng Hoắc Miên lại ăn rất ngon miệng…
Lúc này ở cửa ra vào lại xuất hiện một vị khách không mời màđến: "Hoắc Miên, chúng ta nói chuyện đi."
"Chẹp…Đừng nói là lại đến cãi nhau đấy nhé?" Hoàng Duyệt thấy Hà Mạn thì chép miệng.
Hoắc Miên ăn sạch miếng cơm cuối cùng, từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không biểu cảm lên tiếng: "Tôi không có gìđể nói với cô cả."
"Tôi không đến để cãi nhau, cũng không phải làđể bới móc. Tôi thật sự có việc."
"Cô nói xem, nói xong thìđi đi." Hoắc Miên không khách sáo.
Hà Mạn nhìn thoáng qua Hoàng Duyệt, rồi lại nhìn sang Hoắc Miên: "Cô biết chưa? Ninh Trí Viễn lại thông đồng với cô gái khác rồi."
"Chuyện này thì liên quan gìđến tôi?" Hoắc Miên hỏi ngược lại.
"Cô biết cô gái này là ai không? Cô ta là cháu gái ruột của viện trưởng Ngô, mới đi du học Nhật Bản về, cũng là sinh viên xuất sắc, nghe nói sẽđược phân về khoa phụ sản."
"Vậy thì sao?" Hoắc Miên vẫn chưa phát hiện ra mối liên hệ giữa chuyện này và mình.
Hà Mạn nhìn chằm chằm vào cô, nói tiếp: "Viện trưởng Ngô rất thích cô cháu gái này, nên Ninh Trí Viễn thông đồng với cô ta, chắc cũng chỉ vì muốn lên chức mà thôi, đồ cặn bã này! Bây giờ tôi mới nhìn rõ anh ta, tôi nghĩ cô gái mà mấy hôm trước cô thấy, ắt hẳn là cô ta."
"Vậy thì sao?" Hoắc Miên đứng dậy, tò mò nhìn Hà Mạn.
"Cho nên tôi đến tìm cô, là vì muốn liên minh với cô, đến gặp cháu gái viện trưởng Ngôđể vạch trần bộ mặt giả dối của Ninh Trí Viễn, không ngờ anh ta là loại đàn ông như vậy, cô biết không? Tôi và anh ta đã lên giường rồi, hơn nữa tôi còn cho anh ta lần đầu tiên của mình, anh ta nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi, sẽ cưới tôi."
"Vậy thì cô phải tìm Ninh Trí Viễn chứ, tìm tôi cũng chẳng có tác dụng gìđâu." Hoắc Miên bình tĩnh trả lời.
"Tôi gặp anh ta rồi, nhưng anh ta không hềđểýđến tôi, cũng không nhận điện thoại, còn thay đổi cả khóa nhà, khiến tôi tức chết mất. Hoắc Miên, cô cũng là nạn nhân của anh ta, nếu chúng ta bắt tay nhau, vạch trần anh ta thì có khi cháu gái viện trưởng sẽđá anh ta. Đến lúc đó anh ta đừng hòng lăn lộn được trong bệnh viện chúng ta, giấc mơ trở thành cháu rể viện trưởng cũng sẽ vỡ tan tành. Cô thấy thế nào?"