Quang Âm Chi Ngoại

Chương 3: Chương 3. Hồi Tưởng Tuổi Thơ




"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện này."

"Chẳng lẽ cô không muốn báo thùư? Anh ta đãđối xử với cô như thế mà?" Hà Mạn cảm thấy Hoắc Miên và Ninh Trí Viễn chia tay là do trước kia cô ta xen vào, nên cảm thấy Hoắc Miên chắc chắn sẽ hận Ninh Trí Viễn mới phải.

"Tôi và Ninh Trí Viễn chia tay trong hòa bình, không yêu cũng không hận, tôi không thểđồng ý lời đề nghị của côđược. Tôi còn có rất nhiều việc phải giải quyết, côđi đi." Nói xong, Hoắc Miên ngồi xuống ghế trong văn phòng, bắt đầu chỉnh lý lại tài liệu.

"Đúng là không thể nói lý với loại phụ nữ như cô mà…!" Hà Mạn thấy Hoắc Miên không chịu đồng ý, hung hãn lườm cô một cái rồi mới quay người rời đi.

Hoàng Duyệt cười nói: "Đúng là báo ứng, xem ra cô ta cũng bạc tình bội nghĩa ra phết, vậy mà còn dám mở mồm ra nói lần đầu tiên của mình cũng trao cho người ta rồi. Chơi trò quái gì vậy? Làm con giáp thứ mười ba rồi mà còn tự thấy mình hơn người ư?"

Hoắc Miên không bình luận thêm về chuyện này, dù cô không thích Hà Mạn, nhưng cũng không muốn nói gì về cô ta.

Nhưng mà, xem ra cô gái đi BMW với Ninh Trí Viễn sáng nay đúng là cháu gái của viện trưởng Ngô thật, bảo sao lại dám chiếm chỗđỗ xe của viện trưởng Ngô.

"Đàn chị, bạn trai cũ của chị cũng có tài thật đấy, nhanh như vậy màđã có thể bám lấy thiên kim nhà Viện trưởng, nghe nói tính tình Ngô Hiểu Tuyết cao ngạo, rất khóđể tiếp xúc, nào ngờ bây giờ lại hẹn hò với Ninh Trí Viễn, đúng là mắt mù."

"Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường." Hoắc Miên lại cười cười, rất bình tĩnh đối mặt với chuyện này.

Buổi chiều, Hoắc Miên vừa ra khỏi phòng giải phẫu thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sau khi nghe điện thoại, Hoắc Miên lập tức xin nghỉ một lúc với ý tá trưởng, chạy vội ra ngoài cửa bệnh viện.

"Chú Ninh, thím Ninh." Hoắc Miên lên tiếng gọi cặp vợ chồng tóc hoa râm.

"Tiểu Miên." Hai người vừa thấy Hoắc Miên, lập tức vui vẻ cười rộ lên.

"Sao cô chú lại lên đây vậy ạ?"

"À, gần đây sức khỏe thím không tốt lắm, chú muốn dẫn bàấy lên đây kiểm tra xem sao, vừa khéo đã lâu không thấy hai đứa nên lên đây hỏi thăm một chút, chú vừa gọi cho Trí Viễn, nhưng điện thoại nó tắt máy."

"À, chắc là anh ấy đang có ca phẫu thuật, đến lúc hết bận thì anh ấy sẽ gọi lại thôi ạ."

"Tốt, tốt, tốt." Hai ông bà gật đầu.

Cha mẹ của Ninh Trí Viễn sống ở một thị trấn ở một huyện của thành phố C, cách thành phố khoảng ba tiếng ngồi ô tô.

Ninh Trí Viễn là con một, cha mẹđã về hưu, gia cảnh coi như không tệ.

Mấy năm qua hai ông bàđã dốc hết tài sản tích góp ra để con trai học ở học viện y, rồi còn mua xe mua nhà cho anh ta.

Năm nào Hoắc Miên cũng đến thăm hai người, nhân phẩm hai người đều rất tốt, trước kia chú Ninh làm ở bưu điện, còn thím Ninh là giáo viên.

Vìđều là nhân viên công chức nên cả hai rất tâm lý, họđều cảm thấy rất hài lòng với cô con dâu tương lai Hoắc Miên này.

Thấy thái độ của họđối với mình, Hoắc Miên đoán chắc họ vẫn chưa biết chuyện cô và Ninh Trí Viễn đã chia tay.

"Chắc chú thím chưa ăn cơm đúng không ạ? Cháu dẫn hai người đi ăn gìđó trước nhé."

"Được được, chúng ta cứđi tìm quán ăn nào nhỏ nhỏ thôi cũng được, đừng tốn kém quá làm gì."Mẹ Ninh Trí Viễn dặn dò luôn mồm.

Sau bệnh viện có một quán cơm bình dân, Hoắc Miên chọn hai món mặn, hai món chính và một món súp.

Sau đó gọi một chai rượu trắng cho cha Ninh Trí Viễn…

Hai ông bà rất vui vẻ, trong lúc ăn, cha Ninh có hỏi: "Tiểu Miên, hai đứa đã sửa sang nhà xong chưa? Khi nào thì kết hôn?"

"À… Chuyện này không cần gấp, đợt này Trí Viễn vẫn còn bận, đợi khi nào anh ấy hết bận đã."

"Hai đứa đừng có kéo dài nữa, đang bận cũng phải kết hôn, chúđã bàn với thím rồi, có khoảng hơn hai mươi nghìn tiền lương hưu mấy tháng qua, lúc đóđưa cho hai đứa đi Thái Lan du lịch hưởng tuần trăng mật."

"Không cần, không cần, chú thím đã không lấy thêm tiền thì thôi, tiền này chú thím giữ lấy mà mua ít thực phẩm chức năng, chúng cháu có lương của mình mà." Hoắc Miên cực kì xấu hổ.

"Cháu nói linh tinh cái gìđấy, về sau đều là người một nhà, của chú thím thì cũng là của hai đứa. Đúng rồi, lần này chú thím lên có cầm theo ít nấm và rau dại trên núi xuống, là cô của Trí Viễn mang về từ núi Farad vềđấy, thực phẩm màu lục, cực kì bổ." Nói xong, mẹ Ninh đưa một túi lớn cho cô.

"Thím, đừng nóng vội, khi nào thím gặp Trí Viễn thì cứđưa thẳng cho anh ấy làđược, lát nữa cháu còn phải đi làm, cầm cái này không tiện lắm."

"Tiểu Miên, gần đây hai đứa cãi nhau à? Lần nào gọi điện hỏi về cháu, Trí Viễn cũng đều ấp úng."Đột nhiên mẹ Ninh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.