"Y tá trưởng, có chuyện gì vậy ạ?" Hoắc Miên chạy chậm đến trước mặt y tá trưởng, còn tưởng bệnh nhân xảy ra vấn đề gì.
"Mau đi thay quần áo đi, muộn rồi."
Bỗng dưng y tá trưởng lại đẩy Hoắc Miên vào phòng thay đồ, khiến Hoắc Miên không hiểu chuyện gìđang xảy ra.
"Y tá trưởng, em vẫn còn đang đi làm mà, sao lại phải thay quần áo?"
"Lần trước chịđã nói là muốn giới thiệu em họ của chị cho em rồi còn gì? Vừa khéo hôm nay nó mới đến quán cà phê dưới lầu chúng ta. Mau thay quần áo đi gặp nóđi, hai đứa nói chuyện với nhau xem, em họ của chị xuất sắc lắm."
Bình thường y tá trưởng rất nghiêm túc, giờ thấy chịấy bà tám như thế này, Hoắc Miên cảm thấy không quen lắm. Sau khi thay quần áo xong, Hoắc Miên mới hiểu ra, bây giờ y tá trưởng đang muốn làm mai cho cô?
Sau đó bảo côđi thay quần áo đểđi xem mắt?
Nhưng cô là người đã có gia đình, có thểđi xem mắt ư?
Nghĩđến đây, Hoắc Miên định nói hết toàn bộ mọi chuyện ra, ăn ngay nói thật, dù sao thì nói dối người khác cũng không tốt.
Vì thế cô liền mở miệng nói: "Y tá trưởng, chuyện là thế này, em nghĩ chị hiểu nhầm rồi, thật ra em đã…"
Còn chưa nói hai chữ kết hôn ra khỏi miệng, côđã bị y tá trưởng ngắt lời: "Dưới lầu có quán cà phê, bàn cạnh cửa sổ có một người đàn ông khá trẻ mặc quần áo màu trắng thì là nóđấy, đi nhanh đi nhé."
"Y tá trưởng, sản phụở phòng bệnh số năm đã vỡ nước ối, chị mau sắp xếp phòng phẫu thuật đi." Một y tá khác lo lắng hô lên.
"Ừ, tôi tới ngay đây." Sau đó y tá trưởng vỗ vỗ vai Hoắc Miên, động viên cô: "Đi thôi, em cũng giỏi mà."
"Ấy, y tá trưởng, em còn chưa nói xong mà." Vẻ mặt Hoắc Miên xoắn xuýt.
Nhưng mà y tá trưởng đã vội vãđi xa rồi…
Nếu như không đi màđể người ta cứ chờởđó thì có phải là mất lịch sự quá không?
Hoắc Miên cắn răng quyết định đi gặp cậu em họ tài giỏi của y tá trưởng, sau đó giải thích thẳng với người ta làđược rồi.
Sau khi thay áo dài màu trắng ra, Hoắc Miên mặc một chiếc áo ngắn tay màu vàng in hình Mickey và quần jean màu xanh nhạt.
Tóc còn không kịp buộc lên mà cứ thếđể xõa.
Đầu hè vẫn chưa quá nóng, thi thoảng còn có gió thổi qua.
Hoắc Miên hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong quán cà phê.
Quả nhiên, cô vừa nhìn đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi cạnh cửa sổ, anh ta mặc áo trắng, yên tĩnh ngồi đó.
Thậm chí Hoắc Miên còn không biết anh ta tên gì, nhưng mà y tá trưởng đã cóý tốt giới thiệu, cô không thể không đến được.
"Ờm, xin chào, tôi là người được y tá trưởng giới thiệu đến đây." Hoắc Miên cố lấy dũng khí, đến chào hỏi.
Người đàn ông kia quay đầu lại, sau khi nhìn thoáng qua Hoắc Miên, anh ta khẽ gật đầu: "Xin chào, mời ngồi."
Sau đó Hoắc Miên ngồi xuống đối diện anh ta.
"Cô muốn uống gì không?"
"Nước lọc làđược rồi." Hoắc Miên xấu hổ cười cười.
"Phục vụ, cho cô gái này một ly nước chanh." Anh ta tự mình quyết định.
Sau đó anh ta nhìn thoáng qua Hoắc Miên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt và cách ăn mặc của cô, rồi từ từ lên tiếng: "Chị họ của tôi đã nói với cô là tôi làm nghề gì chưa?"
"Vâng, chịấy nói là pháp y."
"Đúng, tôi là pháp y, là pháp y đặc biệt của bộ công an, tôi học đại học ở bên Mỹ, trường đại học Meryland chuyên ngành pháp y, bây giờ là tiến sĩ pháp y trẻ tuổi nhất của tỉnh chúng ta."
"Xin hỏi, anh họ gì?" Thật ra Hoắc Miên không hề có hứng thú gì với chuyên ngành của người này, cô chỉ muốn sau khi biết được tên anh ta thì nói ra sự thật, không để cho người ta hiểu lầm.
Có lẽ anh ta không ngờđược là sau khi nghe xong bằng cấp huy hoàng của mình, cô gái ngồi đối diện không hề có biểu cảm gì mà lại rất bình tĩnh hỏi tên anh ta.