"Đừng có nghĩđến chuyện này nhé, tin này mà truyền đi thì mẹ tớ là người đầu tiên sẽ chém chết tớ." Hoắc Miên ngồi ở ghế phụ lái, vừa uống nước dừa vừa cảm thán.
"Hầy, mẹ cậu vẫn còn day dứt chuyện bốn năm trước à. Thật ra chuyện này không thể trách Tần Sởđược, khi đó Tần Sở ra nước ngoài rồi, là do ba mẹ Tần Sở tựý làm đấy chứ, không thểđổ hết lên đầu anh ấy thếđược, mẹ cậu quá cổ hủ rồi. Nghe tớ nói này, cậu và Tần Sở kết hôn, là chuyện rất tốt, người ta đẹp trai nhiều tiền, mà quan trọng nhất làđối xử với cậu rất tốt, còn si tình nữa."
"Mọi chuyện nào đơn giản như cậu nghĩ, nếu đơn giản như vậy thì trên đời này không còn chuyện phiền não nữa rồi."
"Cũng đúng, nhưng mà cậu cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi, sau này kiểu gì mẹ cậu chẳng biết."
"Mình vẫn nói câu cũ, mình sẽ ly hôn với Tần Sở trước khi mọi chuyện bị lộ ra." Hoắc Miên bi thương nói.
"Nhỡ hai người lại có thể bên nhau đến bạc đầu thì sao?"
"Thếư?" Hoắc Miên thật sự chưa bao giờ nghĩđến chuyện mà Linh Linh vừa nói.
"Thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu khả năng có thể xảy ra, cậu đừng tự chuốc khổ vào người nữa."
Chu Linh Linh lái xe, chở Hoắc Miên đến cửa khu Hoàng Gia Lâm Uyển.
Sau khi bùi ngùi xúc động một lát thì hai người chào tạm biệt nhau, sau đó Chu Linh Linh lái xe rời di.
Lúc đi vào tòa nhà, Hoắc Miên lấy điện thoại ra, tùy tiện xem thử.
Sau đó liền bị dọa sợ…
Trong nhóm lớp, người chưa từng online bao giờ - Tần Sở lại gửi một tin nhắn, chỉ có một câu: Tối hôm qua tôi ăn tối với Hoắc Miên.
Những lời này giống như sét đánh ngang trời.
"Ôi chao! Chẳng phải Tư Dĩnh nói làăn tối cùng anh ư? Còn gửi cảảnh chụp nữa."
"Đúng vậy, chẳng lẽ làảnh photoshop ư?"
"Người trong cuộc cũng phủ nhận rồi, thật mất mặt à nha."
"Nam thần Tần và nữ thần Hoắc quay lại với nhau rồi à?"
"Tiểu Dĩnh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?"
Mọi người nhao nhao bàn tán, Lưu Tư Dĩnh không hề trả lời lấy một câu nào…
Bởi vì hôm nay cô ta chỉđịnh đăng ảnh chụp lên để khoe khoang, nào ngờ lại tự mình chuốc lấy phiền phức.
Càng không ngờ là Tần Sở sẽ chủđộng trả lời tin nhắn trong nhóm.
Cô ta nghĩ là Tần Sở sẽ không vào Wechat, nếu biết trước như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ không gửi tấm ảnh kia để thêm phiền làm gì.
Nghĩđến đây, Lưu Tư Dĩnh lại gửi lời mời kết bạn với Tần Sở, trong phần ghi chú có ghi thêm câu: Em xin lỗi.
Tần Sở không trả lời thêm câu nào, rời khỏi nhóm chat.
Trước kia anh tham gia vào nhóm chat này chủ yếu làđể theo dõi hoạt động của Hoắc Miên.
Bây giờ người đãở cạnh anh rồi, tất nhiên anh chẳng còn hứng thú gì với nhóm chat này nữa...
Sau khi Tần Sở rời khỏi nhóm, mọi người lại không ngừng suy đoán…
Thậm chí còn có người bà tám, tag Hoắc Miên vào hỏi rốt cuộc tình hình mọi chuyện là thế nào?
Hoắc Miên cũng không biết phải đáp lại ra sao, cũng dứt khoát thoát khỏi nhóm chat kia.
Nói thật, trong này trừ Chu Linh Linh ra thì cô không thân với bất kì ai trong số họ cả.
Thực ra sau chuyện với Ngụy Đông, cô còn cảm thấy rất xấu hổ.
Hôm nay Tần Sở rời khỏi nhóm chat, đây cũng là cơ hội tốt nhất để cô cũng rời khỏi nhóm chat.
Lúc Hoắc Miên mở cửa đi vào nhà, đã thấy Tần Sởđứng cạnh cửa sổ phòng khách, tay cầm ly rượu vang.
"Anh về rồi à?" Cô tùy ý hỏi.
"Tối hôm qua anh về nhà thìđã thấy Lưu Tư Dĩnh và cha cô ta ởđó, có ngồi cùng nhau một lát nhưng không ăn cơm, anh về nhà mới ăn, cũng không hề chở cô ta đi hóng mát."
Không ngờ Tần Sở lại chủđộng giải thích chuyện này, xem ra anh cũng đãđọc tin nhắn trong nhóm chat rồi.
"Ồ." Hoắc Miên gật đầu, tỏ vẻđã biết.
Tần Sở xoay người lại đặt ly rượu rỗng lên tủ rượu bên cạnh rồi đi về phía Hoắc Miên.
Sau đóđưa cho cô một chiếc hộp trên bàn trà.
"Đây là cái gì vậy?"
"Mua cho em đấy." Tần Sở nói xong liền xoay người đi lên lầu.
Hoắc Miên định từ chối thìđã không thấy anh đâu mất rồi.