Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 39: Đa Bảo cảnh sư đệ




Tiếng chuông cửa inh ỏi làm Thiên Diệc thức giấc. Cậu thực sự ngủ mê đến nỗi chuông báo thức cũng không nghe thấy, may mà còn 2 tiếng nữa mới đến giờ hẹn, không thì cậu sẽ chết trong nước bọt của mẹ mất. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên từng chập, cậu lê lết thân xác vừa tỉnh ngủ ra mở cửa, chắc là chuyển phát nhanh.

- Đến ngay...

Thiên Diệc mở to mắt nhìn vị khách của mình. Chẳng lẽ cậu chưa tỉnh ngủ? Cậu nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, anh ta vẫn ở trước mắt.

Lai An nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cậu đến thất thần, hình như anh đã phá hỏng giấc ngủ ngon của cậu. Anh nhìn cậu, nhu tình khẽ hiện lên đôi mắt...

- Tôi làm em thức giấc?

- Không... không sao, sao anh lại ở đây? — Cậu ngơ ngác hỏi.

- Tìm em! Em không mời tôi vào nhà sao? — Anh mỉm cười.

- A... mời vào. — Cậu chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, xấu hổ mời anh vào nhà.

Lai An âm thầm đánh giá căn nhà cậu, mọi thứ đều ngăn nắp. Màu chủ đạo là trắng và kem, bên dưới sàn được lót thảm lông màu nâu sẫm sang trọng, căn nhà được trang trí cẩn thận, xem ra cậu rất chú trọng không gian của riêng mình và biết cách hưởng thụ cuộc sống.

- Mời ngồi, anh uống cà phê hay trà? Nhà tôi chỉ có hai thứ đó.

- Trà vậy, cũng lâu rồi không uống.

Anh nhìn theo dáng cậu khuất sau phòng bếp, nhoẻn miệng cười. Anh đứng dậy dạo quanh căn phòng, trên giá sách có một tấm ảnh gia đình — cậu trong đấy nở nụ cười ngập nắng, trẻ trung và tràn đầy nhựa sống.

- Trà đây! — Cậu đặt hai tách trà lên bàn, len lén nhìn anh. Cậu không phải tuýp người nhút nhát nhưng cậu lại không dám đối diện người đàn ông này. Mặc dù anh không có vẻ xa cách gì nhưng quanh anh luôn ngập tràn sự kiêu ngạo và nguy hiểm. Lần đầu tiên gặp anh, cậu đã nhận ra điều đó, lí trí mách bảo cậu phải tránh xa anh nhưng bản năng cậu cứ lao vào.

- Em thật giống mẹ! — Anh đặt lại khung ảnh về chỗ cũ, trở lại sô pha ngồi gần cậu.

- Ai cũng nói vậy! Hôm nay thật không ngờ chủ tịch mà mọi người đồn đại lại là anh. — Cậu cứ nghĩ là anh không nhận ra mình, lúc này anh xuất hiện ở đây khiến cậu bối rối.

- Đồn đại như thế nào?

- Một người đàn ông hoàn hảo, giàu có và đặc biệt vẫn còn độc thân. Là đối tượng ao ước của mọi phụ nữ.

Anh cười khẽ:

- Họ ao ước thì được gì. Tuy tôi không kén chọn nhưng sở thích của mình vẫn là trên hết, mà sở thích của tôi như thế nào chính em đã từng thử.

Mặt cậu đỏ lựng lên, đêm hôm đó quá kịch liệt rồi, mỗi khi nhớ lại vẫn khiến cậu thở gấp. Trong lúc cậu xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, thì anh đã ngồi sát bên cậu, mùi hương nam tính và hơi ấm tỏa ra từ anh khiến cậu choáng váng. Anh khẽ cắn vành tai cậu, thì thầm:

- Tôi vẫn nhớ rất rõ từng tấc da thịt trên cơ thể em, nhớ cái cảm giác tiêu hồn khi bản thân chìm ngập vào trong em, thít chặt và co thắt...

Hơi thở anh phả vào tai cậu cùng những lời âu yếm đầy dục vọng khiến hơi thở cậu nặng nhọc hơn.

- Đừng... đừng nói nữa...

- Tiếng rên rỉ tiêu hồn kia khiến tôi chỉ muốn hung hăng làm em cho đến khi sức cùng lực kiệt. Để em cầu xin tôi...

Bàn tay anh khẽ vuốt chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, yêu thương đặt lên đấy một nụ hôn, để lại một vệt hồng ẩm ướt chói mắt.

- Và ngay lúc này, tôi chỉ muốn đè em xuống, hung hăng cắm vào đến khi em bắn...

- Um...

Lai An đẩy cậu nằm ra thảm, hiện tại đang là mùa thu, thời tiết không lạnh lắm. Gương mặt cậu ửng hồng vì bị anh kích thích. Lai An cười khẽ cởi nút áo sơ mi cậu, dịu dàng nói:

- Thiên Diệc, tôi đã nhớ em biết bao... Sao em vẫn nhạy cảm như vậy? — Ngón tay anh vuốt ve một đường từ xương quai xanh kéo xuống hạ thân đã cương lên vì dục vọng bên dưới lớp quần cậu khiến cậu bật ra vài tiếng nức nở: - Ướt rồi này...

- Đừng, đừng chạm...

Anh hôn lên mí mắt cậu:

- Tất nhiên anh sẽ không chạm vào, anh sẽ chỉ chạm vào cái miệng bên dưới thôi.

- Đừng... đừng mà...

Bàn tay Lai An thoát ra quần dài của cậu, chiếc quần lót đã ướt đẫm vì dục dịch cậu tiết ra. Anh giải thoát phân thân cậu khỏi đó, chạm vào bộ phận nóng rẩy không thôi kia vuốt ve lên xuống. Dục vọng của cậu bị chạm vào, phân thân lại càng căng lên đau nhức. Trong sự mơ màng vì bị kích thích, cậu cảm thấy một đầu lưỡi trơn trượt cứ quấn quít, triền quanh rồi liếm mút phần đỉnh của bộ phận đang sưng tấy kia, sự trùng kích quá mãnh liệt như bóp vặn, khiến cho toàn bộ thân thể cậu cứ thế mà cong lên, cổ họng không nhịn được bật ra một tràn rên rỉ.

- Lai An... a...

Nghe tình nhân gọi mình, Lai An trao cho cậu một ánh nhìn đầy ý cười, tạm dừng chốc lát rồi lại tiếp tục những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi kia. Anh nhả ra rồi nuốt vào, nuốt vào lại nhả ra... Phân thân cậu bị ngậm chặt trong khoang miệng ẩm ướt, mười đầu ngón tay không kiềm được bấu chặt vào tấm thảm dưới thân. Động tác của anh vừa ôn nhu vừa dày vò khiến cậu tràn ngập trong khoái cảm điên cuồng.

- Đủ... đủ... - Cậu cảm thấy từ dưới xông lên một luồng khoái cảm cực nóng, muốn bắn ra.

Cậu né thân muốn anh buông mình ra nhưng dường như anh càng cố ý, mút thật mạnh, chiếc lưỡi khẽ đảo qua lỗ nhỏ trên đỉnh làm cậu hét lên. Bàn tay cậu đè chặt đầu anh, ở nơi trung tâm mẫn cảm mà nóng rực của mình, đang co giật liên tục, nhiệt dịch xuất ra bắn vào trong miệng anh. Lai An buông phân thân cậu ra, hôn một cái lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu.

- Thấy thế nào?

Cậu đỏ mặt né tránh ánh mắt anh. Anh cười cười mặc kệ cậu, biết cậu da mặt mỏng nên chẳng cố gắng trêu cậu nữa. Dục vọng của anh cũng sắp nhịn hết nổi. Anh kéo cậu ngồi dậy.

- Cởi quần áo giúp anh! Chúng ta vào phòng... - Anh liếc nhìn cậu: - hay là em thích ở đây hơn?

Thiên Diệc bặm môi đánh nhẹ vào ngực anh, vành tai đã hồng không chịu nổi. Lai An phát hiện ra, trong lúc làm tình cậu liền trở thành thỏ trắng da mỏng mà kiệm lời, làm anh càng muốn khi dễ cậu nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.