Quân Tử Chi Giao

Chương 8




Editor: Sakura Trang

Đến khi Công Ngọc Hàn Tuyết đi vào trước mặt Thuần Cổ Cô Nặc, lẳng lặng đứng cạnh hắn, trong mắt là ánh sáng u tối không rõ, lúc này gió thu bắt đầu nổi lên, thổi bay quần áo của nàng, phiêu phiêu như muốn bay lên, vẽ lên một độ cong kiều diễm, dập dờn uyển chuyển như tinh linh trong gió.

Thuần Cổ Cô Nặc cũng không nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn bĩnh tĩnh nhìn trên chiếc lá rụng, bởi vì hắn đã sớm được thưởng thức tâm tình vui buồn thất thưởng của nàng rồi.

“Thuần Cổ Cô Nặc, lá rụng nhìn còn đệp hơn ta sao?” Trong mắt Công Ngọc Hàn Tuyết hiện lên ánh sáng âm u, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nghiền ngẫm nói, nàng đột nhiên thay đổi ý tưởng, nghĩ muốn trêu chọc nam tử lạnh như băng này, nàng thậm chí có cảm giác, bọn họ đều lạnh lùng vô tình giống nhau, còn lạnh lẽo cứng rắn hơn cả tảng đá.

Mắt Thuần Cổ Cô Nặc run lên, hơi ảo não, hắn sắc bén phát hiện, nàng hình như thay đổi rất nhiều, cũng có thể nàng đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn để tra tấn hắn, nghĩ đến điều này, đôi mắt bình tĩnh không sợ hãi nhắc lên vài gợn sóng rồi lại trở lại bình tĩnh, giống như không thèm để ý lời nói của Công Ngọc Hàn Tuyết, cũng không muốn trả lời nàng.

Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy không thú vị, đầu ngón tay lành lạnh sờ nhẹ hai má của Thuần Cổ Cô Nặc, trong mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, nam tử này dường như không phải nam phi của nàng, vậy chính là người bị nàng nhốt. Nhưng nếu bị nhốt, vậy tại sao lại được tùy ý đi lại?

Công Ngọc Hàn Tuyết một bên vô ý thức động đậy ngón tay một bên vừa suy nghĩ mọi chuyện trong đầu, không có chú ý tới động tác của nàng làm cho thân thể của Thuần Cổ Cô Nạc run lên, tâm cũng không chịu khống chế rung động, điều này nếu ở trong mắt người ngoài sẽ dược coi là trêu đùa một cách ái muội.

Khóe miệng của Thuần Cổ Cô Nặc gợi lên một ý cười giễu cợt, giống như vân đạm phong khinh* nói “Nữ đế, ngươi cảm thấy hứng thú đối với túi da của Thuần Cổ Cô Nặc, cho dù chiếm được cũng chỉ là một cái xác không hồn” hắn nói xong, cúi đầu nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, phát hiện đối mắt của nàng thanh minh sâu thẳm, nhưng lại không có cảm xúc gì, ngay cả một điểm hứng thú đều không có, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, trong lòng nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, nàng lúc này, khiến cho hắn không thể nào đoán ra, giống như trên người nàng được che giấu bởi một tấm màn thần bí, lần đầu tiên hắn có khát vọng muốn đi tìm tòi nghiên cứu, nhưng cảm giác này vừa mới nảy sinh đã bị hắn bóp chết từ trong trứng nước.

*vân đạm phong khinh: nhẹ như gió nhạt như mây, ý muốn nói sự coi thường, không thèm để ý

Công Ngọc Hàn Tuyết phục hồi tinh thần, giấu đi ánh sáng trong mắt, ánh sáng lướt qua rồi biến mất, nhẹ nhàng cười nói “Làn da thật tốt, còn nhẵn nhụi hơn cả nữ tử” những lời này của nàng đều là lời khen ngời thật lòng, nhưng bay vào trong tai của Thuần Cổ Cô Nặc, đó lại thành lời trào phúng, làm cho tim hắn cứng lại, hắn có hùng tâm khát vọng của chính mình, quốc gia của hắn đang đợi hắn trở về, thế nhưng hắn lại không có cách nào rời đi, tùy ý để nữ đế thô bạo âm ngoan này hành hạ dày vò, một cảm giác bất lực thật sâu trào lên trong lòng.

Thật ra cho dù là hắn hay là Vu Nhã Thiên Trúc, hay là nữ hoàng, hoàng nữ, sở dĩ chúng kế của nàng là bởi vì từ trước đến nay bọn họ không hề nhận ra lòng dạ âm ngoan độc lạt được che dấu bởi lớp vỏ ngoài của một Công Ngọc Hàn Tuyết yếu đuối, ai cũng không hề đề phòng nữ tử nhát gan yếu đuối này trong một lúc lại có thể dùng cách thức ngoan đọc nắm trong tay tất cả mọi thứ, giết chóc liên tiếp, dùng các loại phương pháp tàn nhẫn đối phó với bọn họ.

Chính là bởi vì từ trước đến nay không có sự đề phòng, nên đã bị nàng kiềm chế, mà hắn lúc này chỉ có thể nhìn lên trời tự thương tiếc cho bản thân, hắn mỗi lần đều hâm mộ những con chim tự do trên trời cao kia, tự do tự tại, tiêu dao sống qua ngày.

Công Ngọc Hàn Tuyết cảm giác được người Thuần Cổ Cô Nặc cứng lại, bĩu môi, khép lại vạt áo của hắn, không ngoài dự liệu lại khiến cho thân thể Thuần Cổ Cô Nặc run lên, trong lòng Công Ngọc Hàn Tuyết hơi buồn cười, kiễng mủi chân, nói nhẹ vào bên tai của Thuần Cổ Cô Nặc, “Thuần Cổ Cô Nặc, từ trước đến nay ta chưa bao giờ muốn mạng của người, đều là do người tự làm khó bản thân, miên man suy nghĩ” hơi thở phun lên cổ của Thuần Cổ Cô Nặc, làm cho làn da trắng như ngọc kia hơi nhiễm chút hồng nhạt.

Nói xong, lúc này Công Ngọc Hàn Tuyết mới thu lại ý cười, nhưng trong mắt cũng không che dấu hết ánh sáng lạnh, dừng một chút, sau đó xoay người rời đi.

Để lại một mình Thuần Cô Cổ Nặc vẫn đang run sợ, hắn còn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng thơm ngát của thiếu nữ vương vất trong không khí sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết rời đi, trong mắt lóe ý nghĩ thâm trầm phức tạp, nàng nói vậy rốt cuộc có ý gì, nàng bảo mình đứng lại chỉ vì nói những lời này. Vì sao lần nàng trở về từ bên ngoài, làm cho hắn cảm cảm thấy nàng có chút gì đó thay đổi, mà hành động vừa nãy cả nàng thực quỷ dị, không giống với con người lạnh như băng lại âm độc của nàng trước kia.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân mình vào mỗi ngày mười lăm hàng tháng, tâm Thuần Cổ Cô nặc tối lại, biểu hiện trên mặt trở u ám, nàng nếu không muốn mạng của hắn, nhưng dùng thứ này trên người của hắn,…. giống nhau vẫn có thể khiến hắn mất mạng.

Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy bản thân đang đi vào một cục diện mê mang, rất nhiều chuyện của thân thể này nàng không hề biết, còn có Thuần Cổ Cô Nặc kia vì sao khẳng định nói rằng nàng muốn mạng của hắn, hơn nữa chính nàng cũng rõ ràng, chỉ mỗi câu nói kia của nàng cũng không đủ khiến cho Thuần Cổ Cô Nặc tin tưởng nàng.

Nàng có thể nhìn ra, ngày hôm đó Thuần Cổ Cô Nặc nhìn những chú chim tự do bay lượn trên bầu chơi, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, nàng biết được, hắn mong muốn tự do, mà nàng cũng không có nhốt hắn, nam tử kia, nàng nhìn ra được hắn biết võ công, bước chân cùng với hơi thở nhẹ nhàng, đều là những biểu hiện cho thấy chỉ có người này có nội lực cường, võ công cao cường.

Mà nàng tin tưởng tương lai sẽ có nhiều điều đáng để mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.