Quân Tử Chi Giao

Chương 4




Mãi tới khi bà Trương và Vân nương để lại một rổ trứng chim và một ít rau cải rồi rời đi, Trần Mặc vẫn còn bị đả kích vì cái tập tục cộng thê, nhìn Xuân Hương đang vui tươi hớn hở thu dọn đồ đạc, Trần Mặc mới nghi hoặc hỏi, "Xuân Hương, người tên Vân nương kia thật sự đã cùng lúc gả cho hai người đàn ông sao?"

Xuân Hương nghe vậy cũng từ trong sung sướng vì không cần lo thức ăn cũng tỉnh lại mà ngước lên nhìn Trần Mặc, sau đó sửng sốt, trên khuôn mặt tròn như trái táo lộ ra chút giật mình.

Cũng khó trách tiểu thư không biết, bình thường tiểu thư cũng có để ý cái gì bên ngoài đâu, hơn nữa xuất thân của tiểu thư cũng tạm cho là cao quý, sao có thể biết chuyện của con gái nhà nông được chứ. Nghĩ một hồi, Xuân Hương cũng nhẹ giọng giải thích.

Thì ra trước kia thế giới này thật sự là thế giới nữ tôn, bởi vì trời sinh đàn ông có sức khỏe hơn nên nam nhân chỉ có thể làm những việc ở tầng đáy của xã hội, hay làm những việc chân tay ti tiện. Nhưng khoảng ba trăm năm trước đây, khai quốc hoàng đế của Tây Lam quốc, hoàng phu tiền triều Tạ Vân Trăn lấy danh nghĩa quân đội bức cung, cướp lấy ngôi hoàng đế, khai sáng ra triều đại nam tử vi tôn, giải phóng quyền lợi của đàn ông.

Nhưng phàm là người đưa ra cải cách thì không có ai thuận buồm xuôi gió, Tạ Vân Trăn đương nhiên cũng bị nhiều người ủng hộ tư tưởng cũ cản trở. Mãi cho tới hôm nay cũng có nhiều thế gia có gia chủ là phụ nữ. Nhưng cho dù thế nào thì thời đại cũng đã thay đổi, Tây Lam quốc bây giờ đã là thiên hạ của nam tử, nam nhân cầm quyền thì tất nhiên quyền lợi của phụ nữ sẽ bị làm thấp đi, xã hội bắt đầu xuất hiện nam tôn nữ ti, ba vợ bốn nàng hầu.

Nhưng Tây Lam quốc xưa nay nam nhiều nữ thiếu, người được hưởng quyền lợi ba vợ bốn nàng hầu cũng chỉ có quý tộc, còn ở tầng lớp nông dân phía dưới thì quá ít phụ nữ, nếu nhà nào thật sự không có biện pháp thì đành phải cộng thê, quan hệ vợ chồng như thế cũng được nhà nước bảo hộ, nhưng nữ nhân làm vợ chung phải theo họ chồng, giống như Vân nương vậy, ban đầu bà cũng không phải họ Vân, nhưng vì gà vào Vân gia nên phải sửa họ, còn những nữ nhân gả vào nhà bình thường thì không cần.

Nói trắng ra thì cho dù tập tục cộng thê còn tồn tại nhưng hôn nhân này vẫn bị người ngoài khinh bỉ, bởi vì loại hôn nhân này bình thường chỉ tồn tại ở những gia đình quá nghèo mà thôi.

Nhưng vì triều đại trước kia là nữ tôn, tuy rằng quyền lợi của phụ nữ không bằng trước, nhưng trong triều vẫn có phụ nữ làm quan, ngoài phố vẫn có phụ nữ làm kinh thương, trói buộc của Tây Lam quốc đối với phụ nữ cũng không quá đáng bằng phụ nữ phong kiến trong tưởng tượng của Trần Mặc. Cho nên một tiểu thư một nha hoàn như các nàng đi tới thôn trang này ở tuy gây ra sự tò mò cho nhiều người nhưng chưa một lần bọn họ làm chuyện quá đáng.

Trần Mặc hiểu rõ mọi chuyện thì nhẹ nhàng thở ra, quan hệ hôn nhân như vậy cho dù ở thế kỉ 21 vẫn có nhưng trong lòng nàng vẫn tôn thờ chế độ một vợ một chồng, tình huống giống như Vân nương thì cũng là hoàn cảnh đưa đẩy thôi, trách không được khi nãy Xuân Hương dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vân nương.

Xuân Hương dọn dẹp xong mọi thứ thì đưa ánh mắt sùng bái về phía Trần Mặc, "Tiểu thư thật lợi hại, nếu người có thể cứu thêm vài người nữa thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa rồi. Mấy thứ mà Vân nương đem tới đủ cho chúng ta ăn mấy ngày, mai nô tì sẽ đi chợ đổi trứng chim thành thức ăn khác."

Trần Mặc cũng thản nhiên nhận ánh mắt sùng bái của Xuân Hương, trên mặt cũng không biểu hiện gì nhưng trong lòng âm thầm nghĩ: nói cũng phải, cái này cũng là một biện pháp kiếm tiền, tuy chó chút phiền nàng nghiên cứu thảo dược nhưng ít nhất cũng không tới mức để cấp dưới nuôi mình.

Từ nhỏ tới lớn Trần Mặc đều sống với ông ngoại, ngoại của cô cũng là bác sĩ trung y nổi tiếng, ông thấy trí tuệ của Trần Mặc tốt dị thường, lúc nàng ba bốn tuổi đã dạy nàng "Bản thảo cương mục", bảy tám tuổi đã dạy nàng"vọng, văn, vấn, thiết" cho nên khi Trần Mặc được 18 tuổi đã học được toàn bộ của ông nàng, nhưng khi lớn lên Trần Mặc lại có hứng thú đặc biệt với pháp y khiến ông nàng tức giận tới ăn không ngon ngủ không yên. Hiện tại Trần Mặc thật muốn bay về nhà cảm ơn ông ngoại nàng, nếu không có ông chắc bây giờ nàng và Xuân Hương đã đói chết ngoài đường rồi.

Từ đó trở đi trong thôn hễ có người đau ốm là tìm tới Trần Mặc. Nàng cũng không phải là người thân thiện gì nhưng y thuật là hạng nhất, hơn nữa không khí và nguồn nước ở đây cũng không ô nhiễm nên bệnh cũng không tiến hóa quá nặng, chỉ cỡ bệnh cảm sốt thông thường thì Trần Mặc chỉ người trong thôn dùng nguyên liệu nấu ăn hay cây gì ăn vào để khỏi bệnh. Nếu bệnh phức tạp hơn một tí thì nàng sẽ dẫn Xuân Hương ra trấn nhỏ để mua thuốc.

Người trong thôn bây giờ thật hận không thể cung phụng Trần Mặc như tổ tông, cũng phải thôi, ở một thế giới thiếu thầy thuốc một cách trầm trọng như thế, người trong thôn muốn khám bệnh phải đi lên trấn nhỏ tìm đại phu, chuyện chậm trễ thời gian thì không nói, nhưng chi phí xem bệnh thì rất cao tới mức nhà bình thường cũng không dễ dàng trả được.

Trần Mặc cũng không chủ động nói tới tiền thuốc men nhưng người trong thôn cũng mang tới nhà nàng các loại thức ăn hoặc là ga vịt xem như là tiền khám bệnh. Trần Mặc cũng không ghét bỏ, nếu mấy nhà thật sự rất nghèo thì ngay hôm sau Xuân Hương liền trả lại đồ cho họ. Cho nên dù Trần Mặc có lạnh lùng tới đâu thì người trong thôn cũng rất yêu quý nàng, thậm chí còn đặt ngoại hiệu cho nàng là 'mặt lạnh thần y'.

Người ở thôn kế bên cũng không ít lần tới nhà Trần Mặc xem bệnh, bọn họ luôn nhìn người trong thôn với ánh mắt hâm mộ khiến mọi người trong thôn đều ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cũng vì thế mà thanh danh của Trần Mặc càng lúc càng truyền xa, người của các thôn khác nghe được thì mới đầu cũng có người mang thái độ nửa tin nửa ngờ tới xem bệnh, nhưng sau khi uống mấy than thuốc thì mừng rỡ như điên mà đi thông báo khắp nơi.

Hôm nay Trần Mặc vẫn như mọi hôm một bên bắt mạch cho bệnh nhân một bên chỉ huy Xuân Hương kê đơn thuốc. Đột nhiên cửa nhà bị người ta đá văng, Trần Mặc kinh ngạc ngẩn đầu lên liền thấy một đoàn người ngựa uy nghiêm đi vào, người người đều mặc đồ đen, bội tú xuân đao, động tác của bọn họ đều chỉnh tề, đồng loạt, tuy mười mà một.

Người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi trạc khoảng hai mươi, thắt lưng kim quang ẩn hiện, trang phục được cắt may tinh xảo, thân hình thon dài cao lớn, ngọc diện khinh dương (ý là anh rất đẹp trai), hai hàng lông mày rậm thẳng tắp, mắt lạnh đen huyền nhìn tới đâu thì đóng băng tới đó, mũi cao ngất, bạc môi hơ mím lại, cánh tay thon dài chỉ về phía Trần Mặc, ra lệnh cho thuộc hạ, "Mang người đi cho ta!"

"Dạ!" mười mấy người cùng đồng thanh vang lên, sau đó đồng loạt tiến tới bắt Trần Mặc đi.

Xuân Hương vội vã đứng lên, mặc kệ thuốc cùng sách vở rớt đầy trên đất, nàng tiến tới chắn trước mặt Trần Mặc, quát to, "Các người là ai? Sao lại muốn bắt tiểu thư nhà tôi?"

Tuy Xuân Hương cũng bị khí thế của bạn thủ lĩnh dọa cho mềm nhũn hai chân nhưng nàng vẫn cố gắng làm ra vẻ trấn định.

"Dong dài, Minh Ngọc!" nam tử trẻ tuổi kia cũng không kiên nhẫn, quăng cho nam tử tên Minh Ngọc một ánh mắt, sau đó Minh Ngọc liền bước lên trên, ngay cả liếc một cái cũng không có, liền hất Xuân Hương qua một bên.

Mấy bệnh nhân trong nhà nhìn thấy tình cảnh như thế cũng sợ quá mà chạy đi, Trân Mặc nhìn hành vi của mấy người khách không mời này thì mặt than cũng nổi giận, nhưng nam tử trẻ tuổi kia cũng không cho nàng có cơ hội phát giận, hắn ngay tức thì tiến lên, điểm huyệt đạo của Trần Mặc rồi khiên lên vai bưng nàng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.