Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo

Chương 27




Sáng sớm, Lục Chi rời giường, xuống nhà ăn sáng. Chợt thấy căn biệt thự to bự có gì đó trống vắng hơn thường ngày…

Lục Chi nhìn quanh, bác gái giúp việc đang dọn bữa sáng của hai người lên bàn, và… không còn ai nữa.

Lục Chi ôm đầu.

Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi khi mười phút, bình thường rất đúng giờ, cứ năm rưỡi là vục dậy, thế nhưng hôm nay năm giờ hai mươi đã tỉnh hẳn, tâm trạng có chú hồi hộp, làm vệ sinh cá nhân thật nhanh sau đó sách cặp xuống nhà, nhưng vừa mở cửa, đôi mắt của cô nhưng cố ý mà vô tình nhìn sang cánh cửa phòng ngủ bên cạnh, cũng chẳng thấy đáng ghét chút nào, lại có thêm chút đáng yêu nhếch nhếch môi.

Nhưng khi xuống dưới, bao hồi hộp đều biến đi nhanh chóng như ảo giác bất chợt. Lâm Huy còn chưa tỉnh dậy.

Lúc này, tâm trạng cô quả thực có chút bối rối không hiểu, bình thường không phải là Lâm Huy không có nhà mà cô vẫn hoạt động như bình thường sao, ví như cách đây mấy ngày, tới hình bóng của anh cô còn chẳng nhớ, thế mà chỉ một đêm sau khi anh về, cảm giác lại thay đổi lớn tới vậy?

“Lục Chi, ăn sáng thôi.”

Bác giúp việc bất chợt gọi, Lục Chi như ngươi mất hồn quay lại thực tại, cô bèn nở nụ cười đi tiếp xuống nhà, ăn sáng rồi mang theo trí não vẩn vở tới trường học, vào phòng thi một cách mông lung…



“Chị thi thế nào?”

Lục Chi bước ra khỏi phong thi, tâm trạng vẫn chẳng có gì thay đổi, cô không nghĩ những lời nói chảng hiểu rõ của anh tối hôm qua lại có ảnh hưởng tới mình đến vậy. Thấy Rau Cải hỏi, cô cố nhớ lại xem ban nãy mình đã làm những câu gì, nhưng nhíu mày chẳng thể nhớ ra, có chút thất vọng đáp:

“Làm bừa thôi.”

Rau Cải đứng hình, nhưng thấy cô tâm hồn đang trạng thái vất vưởng trên cây bèn thôi không hỏi, cậu quay ra tìm hình bóng Ngọc Ân, thấy cô ấy đang đi về hướng nhà ăn thì mới yên tâm, tiện thể nhớ tới một điều băn khoăn, cậu bèn hỏi:

“Chị định bao giờ nói với Ngọc Ân sự thật?”

Lục Chi như bất thình lình tỉnh táo, cô nhìn Rau Cải, rồi nhìn bâng quơ, mãi mới trả lời:

“Gia đình Ngọc Ân là những người bình thường hơn những con người bình thường như chúng ta, vì vậy đừng kéo cô ấy vào, tuy rất ghét điều này, nhưng chị vẫn phải giữ khoảng cách với cô ấy…”

Rau Cải chợt nhận ra một câu trọng điểm, cậu vội hỏi:

“Ý chị có phải… gia đình của em cũng có phần ư?”

Lục Chi nghe vậy, cô cúi đầu, nhìn đi chỗ khác, nhẹ thốt: “Đúng vậy, nhưng chú phải hiểu, chúng ta không thể tránh khỏi những điều này, điều duy nhất mà chúng ta phải làm là âm thầm bảo vệ những người không liên quan ra khỏi vòng vây nguy hiểm này và đấu tranh ngầm với bọn chúng.”

“Vậy…bố của em…ông ấy chưa rời khỏi thương giới sao?” Rau Cải thở dài, ánh mắt không còn ngông cuồng như vốn có, trước mặt cô là khuôn mặt có chút đượm buồn thất vọng.

Lục Chi có chút đau lòng, cô thầm nói với cậu: “Là nhà chị có lỗi với nhà chú, chuyện năm xưa chú và chị đều khong biết, nhưng chắc chắn là do mẹ chị đã tác động, nếu không bố của chú giờ này vẫn đang rất vui vẻ chữa bệnh cho mọi người rồi…”

“Em không buồn vì chuyện đó. Lục Chi, em chỉ buồn vì… em không biết giúp gì cho mọi người…”

Lục Chi mím môi, nhìn vào ánh mắt Rau Cải, cô có một cảm xúc mãnh liệt dâng trào, cô tiến lại cần, mạnh mẽ như mọi lần, túm lấy cổ Rau Cải, ôm cậu ấy thật chặt, sống mũi hơi đo đỏ, vỗ thật lực vào lưng cậu ta, cô nói:

“Đừng trách bản thân, chú đã giúp được rất nhiều rồi, không phải Ngọc Ân đề do chú hết lòng bảo vệ sao nếu không có chú, cậu ấy nhất định sẽ vì chị mà phản ứng rất mạnh mẽ, chú biết mà, với khả năng của cậu ấy rất dễ dàng thu hút bọn chúng. Chú yên tâm, chú đang làm rất tốt, chị mong chú sẽ làm tốt hơn, được không?”

Rau Cải chợt cười, vỗ vai cô: “Chị yên tâm, cho dù không có bọn chúng, em vẫn sẽ mãi bảo vệ cô ấy, Ngọc Ân là cái tên mà em đã ghi nhớ suốt đời.”

Lục Chi nghe vậy có chút sến súa, mỉm cười buông Rau Cải ra. Đúng lúc đó, ánh mắt cô vô tình chạm phải cặp mắt như trống rỗng của ai đó đằng xa, cô có chút bối rối…

“Hứa Anh Minh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.